Rốt cuộc, Cố Hạo Đình không ăn được miếng cơm nào đã vội vàng rời đi theo lối đi bí mật.
Hoắc Vi Vũ ngồi bên bàn ăn, nhai thức ăn Diêu Linh Mễ nấu một cách buồn chán.
"Lúc trước tớ không hề biết Tư lệnh lại là người thích làm những chuyện tình tứ như vậy đấy. Trông ngài ấy lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn vào mắt ai bao giờ, nhất là phụ nữ." Diêu Linh Mễ cười nói.
Hoắc Vi Vũ liếc Diêu Linh Mễ. Trước kia cô cũng nghĩ vậy, tới khi ở bên hắn rồi mới biết hắn còn một mặt hoàn toàn khác.
"Diêu Linh Mễ, cậu nói cho Cố Hạo Đình biết chuyện tớ khóc à?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"À thì…" Diêu Linh Mễ cười gượng gạo, "Tớ thấy giữa hai người có hiểu lầm nên mới muốn giúp. Cậu có biết thực ra cậu với Tư lệnh là cùng một kiểu người không?"
"Lần sau không được nói lung tung nữa, biết chưa?" Hoắc Vi Vũ dặn dò.