Hoắc Vi Vũ nhìn vẻ xấu xa trong mắt Tương Tử Viện, thừa hiểu cô ta chẳng biết gì. Dù cô ta có biết thì cũng không nói cho cô đâu.
"Tương Tử Viện, bây giờ muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi. Nghe nói ngủ sớm giúp thông minh hơn đấy, chúc cô thành công." Hoắc Vi Vũ nói xong bèn quay người vào phòng, đóng sập cửa lại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông. Hoắc Vi Vũ mở ra, thấy người gọi không phải Cố Hạo Đình thì ánh mắt lại buồn đi trông thấy.
Làm sao hắn có thể gọi cho cô vào lúc này được chứ? Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Hoắc Vi Vũ nghe máy.
"Cô còn mặt mũi mà nghe điện của tôi nữa à?" Lý Nghiên Hiền quát ầm lên.
Hoắc Vi Vũ chau mày, hỏi lại bằng giọng lạnh nhạt: "Có chuyện gì thế?"