Lúc này, nội tâm Hoắc Vi Vũ như sụp đổ, tâm trạng lên xuống cứ như ngồi tàu lượn. Cô thấy đầu mình váng vất, đứng cũng không vững, ngồi bệt xuống bồn cầu.
Cô chỉ mong Cố Hạo Đình mau mau rời đi, mong cho cô gái nằm ở phòng bệnh này không đi vệ sinh, càng mong mình tàng hình luôn được thì tốt.
"Hạo Đình." Phùng Tri Dao gọi một tiếng rồi ngồi dậy, đôi mắt rưng rưng ánh lệ.
Cố Hạo Đình đứng đó nhìn xuống cô ta, trầm giọng bảo: "Nằm đi, bác sĩ bảo cô phải nghỉ ngơi cho tốt."
Phùng Tri Dao ngồi tựa vào gối, nói: "Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho anh."
"Chuyện này vì tôi mà ra, cô không cần phải xin lỗi. Nếu không vì tôi thì Giang Khả đã không bắt cô."
Phùng Tri Dao ngước nhìn Cố Hạo Đình bằng đôi mắt long lanh hớp hồn, ngập ngừng không nói.
Cố Hạo Đình như đã nhìn thấu cô ta, nói thẳng: "Cô muốn gì thì nói đi, tôi sẽ bồi thường cho cô."