Trung tá Thượng gặng hỏi mãi Nhan Diệc Hàm mà vẫn không có lời giải. Người trí thức thật vòng vèo mà, có gì cũng không nói thẳng.
Trung tá Thượng gõ cửa, vào phòng Cố Hạo Đình.
Anh ta đặt khay lên bàn tròn, thắc mắc: "Tư lệnh, ngài có biết "Sông xuân nước ấm Cố khắc biết" nghĩa là gì không ạ?"
"Nước sông của ai?" Mắt Cố Hạo Đình vẫn dán trên màn hình máy tính, buột miệng hỏi.
"Chắc là Hoắc Vi Vũ." Nói xong, Trung tá Thượng bừng tỉnh, hiểu ý câu này rồi.
Khóe miệng giật một cái.
Con cáo già Nhan Diệc Hàm này! Bảo sao bạn gái xếp thành hàng, đúng là một tên sát thủ tình trường mà.
Cố Hạo Đình dùng ánh mắt âm u nhìn Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng lúng túng, cười gượng gạo: "Mời ngài dùng bữa."
"Giúp tôi dời hội nghị tối mai lên buổi trưa đi." Cố Hạo Đình dặn dò.
"Dạ, vâng." Trung tá Thượng lui ra ngoài, giúp Cố Hạo Đình đóng cửa.