Hoắc Vi Vũ trông thấy Cố Hạo Đình thì giật mình.
Cô thấy chột dạ như bị người khác bắt gặp mình đang nhìn lén vậy.
Tay cô vân vê làn váy, nom rất mất tự nhiên.
"Sao anh lại quay lại rồi?" Ánh mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên, cô hỏi.
"Tôi quên cầm quần áo đã thay ra ban nãy." Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt của hắn như hai tia X có thể nhìn thấu cô.
Cô vội vàng xoay người đi, không cho hắn nhìn thấy rõ ràng.
"Để tôi lấy cho anh." Hoắc Vi Vũ cầm túi đi vào phòng tắm.
Một lát sau, cô bước ra đưa túi cho hắn.
"Nãy em đang nhìn gì thế?" Cố Hạo Đình cầm túi, dịu dàng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lúng túng cười cười: "Cảnh đêm ở Ninh Xuyên rất đẹp."
"Ừm." Cố Hạo Đình nhìn nét mặt của cô với vẻ mất mát. "Vậy chúc em ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hoắc Vi Vũ vội nói, đoạn mở cửa phòng.
Cô nhìn thấy đầu thuốc lá trên mặt đất, khẽ khựng lại.