Dưới ánh đèn pin di động, Cố Hạo Đình thấy Hoắc Vi Vũ hai mắt đỏ hoe, da thịt ẩn hiện dưới làn nước trắng nõn như ngọc. Khó khăn lắm cô mới chịu nũng nịu một tí, làm sao hắn nỡ rời đi cơ chứ?
Cố Hạo Đình cúi người bế cô từ trong bồn lên. Mùi sữa tắm thơm dịu xộc vào khoang mũi, cơ thể mềm mại trong lòng là người con gái hắn yêu.
Cô không động đậy, không làm gì cả, thế mà thân thể của hắn lại nổi lên phản ứng khác thường. Mỗi một bước đi, hơi thở lại nặng nề hơn một chút.
Hai người đều im lặng.
Cố Hạo Đình đặt cô lên giường trong phòng ngủ. Hoắc Vi Vũ kéo chăn lên che người mình lại. Động tác đề phòng nhỏ bé ấy không thoát khỏi ánh nhìn của Cố Hạo Đình.
Hắn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông thích chinh phục. Cô càng phòng bị, càng kháng cự, thì hắn lại càng muốn có được cô.
Cố Hạo Đình nghiêng người hôn Hoắc Vi Vũ.
"Ưm…" Hoắc Vi Vũ cứng đờ người, đẩy hắn ra theo bản năng.