"Ừ." Cố Hạo Đình đáp khẽ rồi đứng dậy, đi vào thư phòng.
Tô Tiểu Miêu bỗng hơi hoảng hốt, một cơn ớn lạnh từ bên ngoài thấm qua da, lan vào tận máu thịt cô. Bề ngoài cô là người vô tư, nhưng thực ra lại vô cùng nhạy cảm. Cô nhìn ra được Cố Hạo Đình không đồng ý với cách làm của mình. Hắn giúp cô chỉ đơn giản là vì trước đó đã hứa với cô rằng cô cần gì cứ nói, hắn sẽ giúp đỡ hết mình. Nhưng bây giờ cô đang làm chuyện hắn không muốn làm.
Tô Tiểu Miêu không vào phòng làm việc, bởi cô biết Cố Hạo Đình cần yên tĩnh, cô cũng vậy.
Cô ra hồ tản bộ, thấy Nhan Diệc Hàm đang trồng gì đó dưới gốc cây anh đào.
"Nhan Diệc Hàm." Cô cất tiếng gọi.
Nhan Diệc Hàm quay sang nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, "Qua đây."
Tô Tiểu Miêu đi tới chỗ hắn, ngồi xổm xuống, hỏi với vẻ tò mò: "Anh đang trồng gì đấy?"