Trong lòng Tô Tiểu Miêu bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Cố Hạo Đình thực sự là người biết tự kiềm chế bản thân. Ngay cả khi bị phụ nữ hôn hắn còn ghét, nói gì đến chuyện ngủ với người ta. Thấy hắn đối xử với Hoắc Vi Vũ như vậy, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn.
"Người anh ấy muốn là Hoắc Vi Vũ, chắc không phải tôi đâu." Tô Tiểu Miêu bình thản nói, rút ví trả tiền trước mặt Trình Dật.
Trình Dật xách túi đồ, giải thích: "Cũng chưa chắc. Tổng thống quá yêu Hoắc Vi Vũ, cô nên cho tổng thống chút thời gian để thích ứng. Dù sao cô cũng quá khác cô ấy mà."
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Điểm Điểm học đến đâu rồi?" Tô Tiểu Miêu chuyển đề tài.
"Điểm Điểm bắt đầu học chữ từ năm hai tuổi, còn học cả võ thuật, âm nhạc, hội họa, cờ vây, lego, toán học, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Thụy Điển, tiếng Ả Rập."
"Học nhiều thế?" Tô Tiểu Miêu kinh ngạc.