"Ừm." Tô Tiểu Miêu đáp, nhìn có vẻ như rất nghe lời.
Cố Hạo Đình thấy cô vẫn cúi đầu, hơi bực bội ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Tô Tiểu Miêu nhìn thẳng về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, cũng rất đúng mực. Phần lớn thời gian cô đều là người có cõi lòng bình lặng như nước.
Cố Hạo Đình cảm thấy có phần bất đắc dĩ, giọng nói cũng dịu đi nhiều: "Anh đáng sợ đến vậy sao? Em cứ cúi đầu suốt, bảo ăn nhiều cũng không ăn."
"Tôi đã nói là tôi phải giảm cân rồi mà." Tô Tiểu Miêu không hề cảm thấy mình sai điều gì.
Hắn có vóc dáng vừa vặn, lại hào hoa phong nhã. Còn cô vì chuyện dáng người này mà phải chịu bao nhiêu ấm ức, chỉ có những ai béo không mua nổi quần áo mới hiểu được điều này.
Cố Hạo Đình im lặng một lát: "Anh biết rồi, là do anh suy nghĩ không thấu đáo."