"Tại sao?" Thừa Ngọc không hiểu nổi. Cô ta không nỡ rời khỏi đây, ngay tức khắc mắt đã rơm rớm lệ: "Chúng ta mới đi được mười ngày mà, còn những hai mươi ngày nữa."
"Tôi bảo về là về, ai cần cô phê chuẩn?" Tô Tiểu Miêu lừ mắt với cô ta.
"Thừa Ngọc không dám. Nhưng chỉ mười ngày không thể chọn ra người chồng phù hợp cho công chúa được. Sao công chúa không ở lại thêm mấy hôm để chọn cho kĩ hơn?" Thừa Ngọc đề xuất.
"Tôi đã chọn xong rồi. Cô hài lòng với đáp án này chưa?" Nói rồi, Tô Tiểu Miêu đứng dậy.
Thừa Ngọc trợn tròn mắt kinh ngạc: "Ai thế ạ?"
Tô Tiểu Miêu lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô chỉ cần biết ngày mai đến chào từ biệt tổng thống nước A là được rồi, những chuyện khác tôi thấy cô không có tư cách hỏi đâu."
Thừa Ngọc cuống đến sắp khóc, quay sang nhìn Thừa Hương. Thừa Hương cúi gục đầu, không dám nhìn cô ta.
"Xin công chúa ở lại thêm một ngày đi, chỉ một ngày thôi. Ngày kia hẵng về được không?" Thừa Ngọc van nài.