Cố Hạo Đình thấy cô không thoải mái liền cuống lên, dặn dò bác Long đang bưng canh cá đi ra: "Bác gọi Diệc Hàm tới đây."
Hắn lập tức chạy vào toilet. Hoắc Vi Vũ nôn vào bồn nước. Cố Hạo Đình vỗ lưng cho cô, Hoắc Vi Vũ thở một hơi, súc miệng.
Cố Hạo Đình dùng khăn lau khóe miệng cô, lo lắng hỏi: "Có thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
Hoắc Vi Vũ gật đầu, "Anh đừng lo, chắc là hồi trưa ăn nhiều mới bị vậy."
"Hồi trưa em có ăn nhiều đâu. Anh đã bảo Diệc Hàm qua khám cho em rồi, tự nhiên nôn không phải điềm tốt, phải cẩn thận nhé." Cố Hạo Đình đau lòng nói.
Hoắc Vi Vũ rất cảm động. Trước đây cô không chỉ nôn một lần, cũng không phải mới bệnh một lần nhưng lúc đó chỉ có mình cô đối mặt. Bây giờ có Cố Hạo Đình ở đây, thật tốt quá.
"Em biết rồi, ra ăn cơm thôi." Cô nắm tay Cố Hạo Đình.
Vừa ra ngoài đã lại ngửi thấy mùi cá nồng nặc, dạ dày cô lại bắt đầu nhộn nhạo.