Nụ hôn của Cố Hạo Đình càng thêm nóng bỏng như mưa rào gió lốc.
Hắn thở dồn dập, sự sắc bén trong đôi mắt được thay thế bằng ánh sáng rực rỡ mê li, dịu dàng, quyến luyến, thâm tình. Thế nhưng Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại nên không hề nhìn thấy.
Trước khi ngừng lại, hắn cắn môi cô như thể có hôn thế nào cũng không đủ.
Hoắc Vi Vũ cau mày vì đau, giơ tay định tát hắn một cái. Tuy nhiên hắn đã kịp nắm chặt cổ tay cô, ép sát bên đầu, trầm giọng nói: "Vợ tôi chỉ cần 'duy ngã độc tôn' là được rồi, không cần tôi vừa gặp đã yêu, nghe rõ chưa?"
"Duy Nngã Đđộc Ttôn cái quái gì. Bỏ tôi ra!" Hoắc Vi Vũ giằng tay ra.
Cố Hạo Đình nhếch miệng cười xán lạn, mê hoặc lòng người: "Duy – Ngã nghĩa là chỉ cần nghe một mình tôi là đủ rồi."
"Tôi buồn ngủ." Hoắc Vi Vũ không muốn để ý đến hắn nữa, bèn quay người đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại. Cô nghĩ là tối nay mình sẽ mất ngủ.
Sau khi bố qua đời, cô thường xuyên mất ngủ, dù có thiếp đi cũng sẽ tỉnh lại lúc nửa đêm. Đôi khi thân thể như bị thứ gì đè lại, gọi không được, vùng vẫy không xong, chỉ có suy nghĩ là vẫn rõ ràng. Khoa học giải thích hiện tượng đó là bóng đè. Vì tinh thần vẫn tỉnh nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi cho nên mới như vậy.
Nhưng tối nay cô lại ngủ cực kì ngon, mãi chín giờ sáng mới dậy.
Ánh nắng tươi sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào một góc giường, Cố Hạo Đình đã dậy rồi.
Hoắc Vi Vũ đánh răng rửa mặt xong thì ra khỏi phòng.
Cố Hạo Đình ngồi trước bàn tròn thủy tinh bên cửa sổ. Bộ vest đen vừa vặn phác họa nên vóc người cường tráng.
Một tách cafe, một tờ báo sáng, một người đàn ông quý phái cao sang.
Hắn ở đây khiến cho Hoắc Vi Vũ cảm thấy căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách của mình cao cấp hơn nhiều.
Thấy Hoắc Vi Vũ ra khỏi phòng, Cố Hạo Đình gấp tờ báo lại rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Ra ăn sáng đi."
Hoắc Vi Vũ kéo ghế ngồi đối diện hắn, bưng tách cafe của hắn uống một ngụm lớn rồi hỏi: "Anh không phải về quân khu à?"
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm, như thể muốn đọc thấu cả linh hồn cô vậy.
Hoắc Vi Vũ thản nhiên mặc hắn nhìn.
"Tôi ra ngoài một chuyến, tối nay không về, cô ngoan ngoãn ở nhà đi. Thứ bảy tuần sau là lễ cưới của em gái tôi và Ngụy Ngạn Khang, quà cô tự chọn." Cố Hạo Đình dặn dò.
Bác Long bưng lên một bát canh nấm tuyết táo đỏ bổ khí, sữa bò và mì sợi hầm nhừ.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu múc một miếng rồi lười biếng đáp: "Tôi tặng vòng hoa được không? Hoa cúc trắng là hợp nhất."
"Đừng quấy rối, tôi không muốn em gái đến tìm mình khóc lóc đâu." Cố Hạo Đình cảnh cáo.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười: "Thế thì anh phải nói với em gái anh, chứ tôi làm sao mà quản được tuyến lệ của cô ta?"
"Cô còn thích Ngụy Ngạn Khang à?" Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng rồi chất vấn.
"Hả? Thằng cha cặn bã kia á?" Hoắc Vi Vũ dựa vào lưng ghế, gác một chân lên đầu gối, rung đùi với dáng vẻ khinh bỉ đến cùng cực.
"Hành động tặng hoa cúc chính là thể hiện cô đang giận dữ, ghen ghét, không buông tay được, vẫn còn yêu thương. Nên nhớ cô là chị dâu của Ngụy Ngạn Khang, là vợ của Cố Hạo Đình này!" Cố Hạo Đình gằn giọng xong thì đứng phắt dậy.
Gian phòng đang yên đang lành bỗng rét căm căm như thể điều hòa bị hạ thấp vài độ vậy.
Cố Hạo Đình đặt một tấm thẻ màu vàng lên mặt bàn: "Mật khẩu là 080819, bốn số đầu là sinh nhật cô."