Unduh Aplikasi
92.3% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 12: Chapter 12: Công Tác Xa

Bab 12: Chapter 12: Công Tác Xa

Tối đến, cậu quyết định dành thời gian xem lại tất cả những gì đã học trong tuần. Cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội duy trì thói quen học tập nghiêm túc này.

Mở sách ra, cậu bắt đầu lướt qua từng bài học, cảm nhận sự tiến bộ dù nhỏ nhưng đủ để làm cậu tự hào. Cậu không còn vội vàng lướt qua như trước đây mà thay vào đó, đọc kỹ, ghi chép những điểm còn chưa rõ.

"Phải nhớ kỹ hơn về bài này"

cậu tự nhủ khi thấy một phần kiến thức còn chưa thực sự vững.

Mỗi câu hỏi trong bài học đều được cậu xem xét kỹ lưỡng. Những bài tập, dù chưa hoàn toàn hoàn hảo, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn làm lại, không còn cảm giác chán nản như trước.

"Tuần sau sẽ là tuần đầy thử thách, phải chuẩn bị thật kỹ"

cậu nghĩ và lấy một cuốn sổ ra để ghi lại những mục tiêu cần đạt được.

Thỉnh thoảng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận không khí yên tĩnh của buổi tối. Cảm giác như mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo, nhưng cậu biết vẫn còn nhiều điều cần phải cố gắng hơn nữa.

"Không thể chủ quan, phải luôn chuẩn bị từ hôm nay cho tuần sau"

cậu tự nhắc mình, quyết tâm không buông xuôi.

Nhìn lại toàn bộ những gì đã học, cậu cảm thấy hài lòng, nhưng cũng không quên rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài phía trước.

"Cố gắng hơn nữa, không được phép lười biếng"

cậu tự hứa với bản thân.

Khi nhìn vào đồng hồ, đã gần muộn, cậu chuẩn bị đóng sách và dọn dẹp bàn học.

"Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay"

cậu nghĩ, rồi đứng dậy đi ngủ, lòng nhẹ nhõm vì biết mình đã làm được một điều gì đó có ích.

Khi lên giường, cậu cảm thấy cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài nhưng tâm trí lại rất tỉnh táo. Cảm giác như một tuần đã qua, mọi thứ có vẻ đã ổn định hơn, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại ở đây.

"Tuần này qua rồi, nhưng chỉ mới bắt đầu"

cậu tự nhủ trong lòng.

Cậu kéo chăn lên, nhưng ánh sáng từ chiếc đèn ngủ vẫn khiến những suy nghĩ không ngừng quay cuồng trong đầu. Cảm giác tự hào vì đã cố gắng, nhưng đồng thời cũng có một chút lo lắng, liệu sự nỗ lực của mình đã đủ chưa?

"Chưa đủ đâu, phải cố gắng nhiều hơn nữa"

cậu nghĩ, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, cậu nhận ra rằng việc thay đổi không bao giờ là dễ dàng, nhưng nếu dừng lại thì sẽ không bao giờ tiến bộ được. Cậu muốn tiếp tục vươn lên, tiếp tục học hỏi, dù có khó khăn hay thử thách.

"Không thể chỉ dừng lại như vậy"

cậu thầm nghĩ khi cố gắng điều chỉnh lại tư thế để thoải mái hơn, nhắm mắt lại.

Ngày mai sẽ là một ngày mới, một tuần mới với nhiều cơ hội và thử thách đang chờ đón. Nhưng cậu biết rằng, dù có thế nào, chỉ cần giữ vững quyết tâm, mọi thứ sẽ dần ổn.

"Mình phải làm được"

cậu tự dặn lòng, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, hy vọng một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đợi.

Cậu thức dậy sớm, cảm giác hôm nay khác hẳn mọi ngày. Không còn áp lực từ trường lớp hay những bài kiểm tra đang chờ đợi, chỉ còn lại không khí nhẹ nhàng của cuối tuần.

"Cuối cùng cũng là cuối tuần rồi"

cậu thầm nghĩ khi cảm nhận được sự tự do trong không khí.

Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên, vì không phải vội vã chạy ra khỏi giường, không có lịch học dày đặc, và đặc biệt... hôm nay là ngày cậu sẽ được lấy lại điện thoại.

"Ngày này cuối cùng cũng đến!"

cậu mỉm cười khi nhớ đến việc đó.

Điện thoại đã bị tịch thu cả tuần nay. Nhưng hôm nay, sự nỗ lực của cậu đã được đền đáp. Cảm giác như một phần quan trọng trong cuộc sống của mình sẽ được trao lại.

cậu lẩm bẩm khi nghĩ đến việc lấy lại chiếc điện thoại.

Không vội vàng, không hồi hộp, cậu bước ra khỏi giường, cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết. Dù còn rất nhiều việc phải làm, nhưng ít nhất, giờ đây cậu có thể tự thưởng cho mình một chút vui vẻ.

"Đã đến lúc rồi"

cậu nghĩ và tiến về phía mẹ, biết rằng một tuần mới sẽ đến, nhưng hôm nay sẽ là ngày để nghỉ ngơi và tận hưởng.

Mẹ chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, sắp xếp những thứ cần thiết để đi công tác. Cậu ngồi ở bàn học, cảm giác như hôm nay mọi thứ đều diễn ra một cách bình yên, nhưng mẹ vẫn không quên dặn dò những điều quan trọng.

"Bố mẹ đi khá lâu, nhớ giữ gìn đồ đạc nhé"

mẹ nhìn cậu, giọng đầy lo lắng.

Cậu gật đầu, dù đã nghe lời mẹ nhiều lần, nhưng lần này hình như có gì đó nghiêm túc hơn.

"Đừng để điện thoại làm mình xao nhãng, phải nhớ học hành chăm chỉ đấy"

mẹ dặn dò thêm.

"Vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ cố gắng"

cậu trả lời, dù trong lòng có một chút lo lắng vì biết rằng mình cần phải giữ kỷ luật hơn.

"Nhớ đừng để việc học bị bỏ bê, mẹ không muốn phải lo lắng thêm nữa"

mẹ nhìn cậu với ánh mắt đầy tin tưởng, nhưng cũng có chút nghiêm khắc.

"Con sẽ làm tốt, mẹ đừng lo"

cậu nói, cố gắng thể hiện sự quyết tâm.

Mẹ mỉm cười, nhưng vẫn không quên nhắc nhở thêm lần nữa.

"Chăm sóc bản thân, học hành thật tốt nhé, mẹ đi rồi con phải tự lo cho mình"

mẹ nói, rồi ôm cậu một cái thật lâu, như thể muốn gửi gắm mọi trách nhiệm vào cậu.

"Con biết rồi, mẹ đi cẩn thận"

cậu nhìn mẹ, dù trong lòng có chút buồn khi thấy mẹ chuẩn bị ra đi.

"Mẹ sẽ về sớm thôi, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Mẹ dặn dò lần cuối rồi ra đi, để lại cậu với suy nghĩ về những lời mẹ vừa nói.

Căn nhà trở nên im ắng lạ thường, không còn tiếng mẹ gọi, không còn bố nhắc nhở. Mọi thứ như bỗng dưng lớn hơn, rộng hơn, nhưng cũng trống vắng hơn.

Cậu ngồi xuống ghế, nhìn quanh. Không có ai để nói chuyện, không có ai để chia sẻ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

"Chắc mình sẽ làm gì đó để đỡ buồn"

cậu tự nhủ, nhưng cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Một tiếng động nhỏ từ phòng bếp khiến cậu giật mình. Cậu thở dài, tựa vào thành ghế.

"Thật sự là... hơi cô đơn."

Cậu mở điện thoại, màn hình sáng lên. Một loạt tin nhắn từ bạn bè hiện ra ngay lập tức. Cậu nhìn qua tên và nội dung những tin nhắn, có người hỏi thăm, có người chỉ để lại những câu chuyện tán gẫu, có người muốn rủ đi chơi.

"Ê, hôm nay có gì vui không?"

"Chán quá, ở nhà làm gì ấy nhỉ?"

"Nhớ đi chơi với bọn tao cuối tuần nhé!"

Cậu nhìn những dòng tin nhắn, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình nhưng không vội trả lời. Cảm giác này khiến cậu chần chừ.

"Trả lời bây giờ thì mình lại bị cuốn vào thôi"

cậu nghĩ, rồi lại tự hỏi liệu mình có đủ kiên nhẫn để không bị xao lãng.

"Không, lần này phải khác"

cậu tự nhủ, cố gắng đặt điện thoại xuống và không để nó làm mình mất kiểm soát như trước nữa.

Cậu thở dài, đặt chiếc điện thoại sang một bên, cố gắng không để mắt nhìn vào màn hình nữa. Từng lời nhắc nhở trong đầu cứ vang lên

"Làm xong việc trước đã, không để lười biếng chi phối nữa."

Cậu lấy sách vở ra, lật từng trang và bắt đầu giải bài tập.

"Phải làm ngay thôi"

cậu tự nói với mình, ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những con số, chữ viết, như thể muốn hút hết tất cả sự chú ý vào đó.

Mỗi khi đầu óc bắt đầu phân tán, cậu lại nhắc nhở bản thân

"Không quay lại những ngày cũ, không phải hôm nay."

Những con chữ trên giấy dần trở nên rõ ràng hơn khi cậu tập trung hết mức vào từng câu hỏi. Cậu không muốn bản thân lại sa vào cám dỗ của những thứ vô bổ nữa, muốn dành thời gian cho việc học một cách nghiêm túc.

"Đây là lúc cần quyết tâm"

cậu nghĩ, tay bắt đầu viết nhanh hơn, không để bản thân phân tâm.

Cậu ngồi đó, tay cầm điện thoại, cảm giác ngón tay muốn lướt lên mở game lại quá mạnh mẽ. Nhưng rồi lời mẹ lại vang lên trong đầu

"Đừng để điện thoại làm mình xao nhãng."

Cậu thở dài, rồi nhấn nút tắt màn hình, bỏ điện thoại xuống bàn.

"Thôi, làm gì đó cho đỡ buồn vậy"

cậu nghĩ và đứng dậy. Cảm giác không làm gì khiến thời gian cứ trôi đi thật chậm. Cậu quyết định dọn dẹp nhà cửa một chút cho đỡ rảnh.

"Quét dọn ít thôi, cho đỡ buồn"

cậu tự nhủ, bắt đầu lau bàn, gom đồ đạc lại. Không khí trong nhà hôm nay có vẻ vắng vẻ hơn bình thường, nhưng dọn dẹp ít ra cũng khiến cậu cảm thấy bận rộn hơn.

Cậu kéo từng chiếc ghế vào lại đúng chỗ của chúng, lau sạch từng ngóc ngách trong phòng. Mỗi động tác đều giúp cậu không nghĩ về game, không nghĩ về điện thoại nữa.

"Chắc mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi làm xong

cậu tự động viên bản thân, bắt đầu thu dọn những thứ bừa bộn.

Cậu quyết định ra ngoài một chút, thả lỏng bản thân sau một buổi làm bài tập căng thẳng. Cảm giác không gian bên ngoài thật khác biệt so với không khí trong nhà. Cậu bước đi, từng bước chân nhẹ nhàng trên con đường vắng, gió thổi nhẹ qua mặt, mang lại sự thư giãn mà cậu cần.

"Nhưng đừng để mình quên"

cậu tự nhắc mình, mắt nhìn đồng hồ một lần nữa. Cảm giác có chút lo lắng, sợ rằng mình lại sa vào những thói quen cũ, quên đi những mục tiêu mà bản thân đã đặt ra.

"Chỉ đi dạo một lát thôi"

cậu nhủ thầm. Mỗi bước đi đều có cảm giác như một bài học, một sự rèn luyện. Dù thế nào, hôm nay cậu vẫn quyết tâm giữ mình trong vòng kiểm soát.

Cậu dừng lại một chút ở một góc công viên, nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa. Thật nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể để mình chìm đắm vào những hình ảnh đó quá lâu.

"Một lát nữa về nhà rồi tiếp tục học"

cậu nghĩ, rồi lại quay sang nhìn đồng hồ.

"Không được để mình quên"

cậu nhắc lại lần nữa, rồi tiếp tục bước đi.

Cậu quyết định xem một bộ phim yêu thích để thư giãn sau một ngày dài. Dù mệt mỏi nhưng cũng cảm thấy vui vì đã hoàn thành những việc cần làm. Cậu ngồi trên ghế, ánh sáng màn hình làm căn phòng trở nên ấm áp, cảm giác dễ chịu, nhưng cũng không quên để ý đến thời gian.

"Chỉ xem một chút thôi"

cậu tự nhủ. Mỗi phút trôi qua đều là một sự đánh đổi, giữa việc tận hưởng và duy trì thói quen tốt.

"Mai lại phải dậy sớm rồi"

cậu nghĩ, mắt dõi theo bộ phim nhưng tâm trí cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai. Cảm giác thoải mái đến từ sự kiểm soát bản thân, biết rằng có thể làm được mọi thứ mà không mất kiểm soát.

"Không thể để mình quên mất việc học"

cậu thầm nhắc. Cảm giác mệt mỏi vẫn tồn tại, nhưng ít ra cậu không còn lo lắng về những việc chưa hoàn thành.

"Vẫn còn thời gian mà"

cậu nói thầm rồi tắt đi bộ phim khi đồng hồ báo đã muộn. Cảm giác hài lòng với chính mình vì có thể cân bằng giữa thư giãn và trách nhiệm.

Khi nằm trên giường, cậu nhắm mắt lại, đầu óc lặng lẽ quay lại một tuần đã qua. Cảm giác nhẹ nhõm dần lan tỏa, nhưng cũng có một chút tự nhủ bản thân chưa thể quá tự mãn. Dù sao, đã có một sự thay đổi nhỏ, một sự tiến bộ dù không lớn, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy hài lòng.

"Ít nhất mình cũng không còn để những lỗi lầm kéo dài nữa"

cậu nghĩ. Một tuần trước, cậu sẽ có thể tiếp tục lặp lại sai lầm, bỏ qua mọi thứ và trôi qua trong cảm giác không kiểm soát được. Nhưng hôm nay, cậu cảm thấy khác. Đã có những bước đi nhỏ nhưng vững chắc trên con đường thay đổi thói quen cũ.

"Mình đã cố gắng"

cậu tự an ủi bản thân. Tuy chưa hoàn hảo, nhưng ít ra cậu biết mình đang đi đúng hướng.

"Hy vọng mình sẽ giữ được điều này lâu dài"

cậu nghĩ, trước khi để mình chìm vào giấc ngủ. Sự tự tin không lớn, nhưng đủ để giúp cậu bước qua những thử thách tiếp theo.

Cảm giác hôm nay khác hẳn với những ngày trước. Cậu không cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng cũng không hề lơ là. Cảm giác như có một sự cân bằng mới, vừa tự do vừa có trách nhiệm.

"Mình làm được rồi"

cậu nghĩ khi nhìn vào những việc mình đã hoàn thành trong ngày. Tự do không có nghĩa là bỏ qua mọi thứ, mà là có thể làm mọi thứ mà không bị lo lắng, không bị cảm giác thiếu kiểm soát chi phối nữa.

"Ít nhất hôm nay, mình cảm thấy mình đang làm đúng"

cậu tự nhủ. Dù mọi thứ vẫn còn là thử thách, nhưng sự khác biệt của hôm nay so với những ngày trước là rõ rệt. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn khi cậu không còn để điện thoại hay những thói quen cũ cản trở.

"Chắc là mình sẽ cố gắng giữ cái cảm giác này lâu lâu hơn"

cậu nghĩ, tự cảm thấy hài lòng với bản thân dù là chỉ cho hôm nay.

Trời mưa rơi lộp độp trên mái nhà, từng giọt nước nhỏ xuống sân tạo thành những vòng tròn lan rộng. Không khí buổi sáng mát mẻ hơn hẳn, có chút ẩm ướt nhưng không khó chịu.

Cậu nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, lắng nghe âm thanh đều đặn của cơn mưa ngoài kia. Không hiểu sao, hôm nay lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không còn cái cảm giác uể oải hay nặng nề như trước.

Lật chăn ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống giường. Cả căn nhà vẫn còn yên tĩnh. Bố mẹ đi vắng, chỉ còn một mình cậu ở đây. Nhưng điều đó cũng không làm cậu thấy cô đơn nữa.

Mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi nước mát lạnh. Đường phố trước nhà loang loáng nước, vài người vội vã chạy xe trên đường, áo mưa phấp phới.

Cậu khẽ cười, rồi quay vào trong, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

Kim đồng hồ nhích dần về con số bảy. Khi nhận ra thời gian, cậu giật mình bật dậy khỏi giường. Không ngờ lại ngủ quên lâu như vậy.

Mọi khi, nếu chậm trễ một chút thôi là sẽ nghe thấy tiếng gọi dậy đầy thúc giục từ mẹ, hoặc ánh mắt nhắc nhở của bố khi thấy cậu còn lơ mơ. Nhưng hôm nay, chẳng có ai ở đây cả. Không ai giục giã, không ai nhắc nhở, không ai để ý từng bước đi của cậu.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Một chút tự do, một chút thoải mái, nhưng cũng có gì đó mới mẻ mà trước đây cậu chưa từng trải qua.

Vội vã rời khỏi giường, cậu bước nhanh ra khỏi phòng, chuẩn bị cho buổi sáng. Mọi quyết định hôm nay đều là của cậu. Có đi muộn hay không, có ăn sáng hay không, có làm gì trước hay sau, tất cả đều tùy thuộc vào bản thân cậu.

Cũng có chút thú vị. Nhưng đồng thời, cũng có một chút áp lực vô hình.

Sau khi ăn sáng xong, cậu nhìn quanh căn phòng của mình. Chăn gối vẫn xộc xệch trên giường, bàn học lộn xộn với sách vở và giấy nháp vương vãi, quần áo treo tạm bợ trên ghế thay vì gấp gọn vào tủ.

Những ngày trước, chuyện này chẳng khiến cậu bận tâm nhiều. Nhưng hôm nay lại khác.

Không còn ai nhắc nhở, cũng không có ai sẽ vào phòng và dọn dẹp thay cậu. Nếu cứ để như vậy, vài ngày nữa chắc chắn sẽ trở thành một đống hỗn độn thật sự.

Thế là cậu bắt tay vào dọn dẹp.

Bắt đầu từ giường ngủ, cậu kéo lại chăn cho ngay ngắn, sắp xếp gối lại đúng vị trí. Sau đó chuyển sang bàn học, gom gọn sách vở, xếp lại ngay hàng thẳng lối, bỏ những tờ giấy nháp không cần thiết vào thùng rác.

Dọn xong bàn, cậu tiếp tục gấp quần áo, cất vào tủ. Chiếc ghế cuối cùng cũng lấy lại công dụng vốn có của nó.

Sau một hồi loay hoay, căn phòng giờ đã gọn gàng hơn hẳn. Không hẳn là hoàn hảo, nhưng ít nhất cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Nhìn thành quả trước mắt, cậu gật gù. Dọn dẹp không tệ như cậu từng nghĩ. Có khi nào... làm thêm vài việc nữa cũng chẳng sao?


next chapter
Load failed, please RETRY

Status Power Mingguan

Rank -- Peringkat Power
Stone -- Power stone

Membuka kunci kumpulan bab

Indeks

Opsi Tampilan

Latar Belakang

Font

Ukuran

Komentar pada bab

Tulis ulasan Status Membaca: C12
Gagal mengirim. Silakan coba lagi
  • Kualitas penulisan
  • Stabilitas Pembaruan
  • Pengembangan Cerita
  • Desain Karakter
  • Latar Belakang Dunia

Skor total 0.0

Ulasan berhasil diposting! Baca ulasan lebih lanjut
Pilih Power Stone
Rank NO.-- Peringkat Power
Stone -- Batu Daya
Laporkan konten yang tidak pantas
Tip kesalahan

Laporkan penyalahgunaan

Komentar paragraf

Masuk