Khẩu súng rất nhỏ, rất thích hợp cho con gái như Cung Ngũ sử dụng, nếu đổi lại là con trai thì kích cỡ hơi nhỏ một chút, thậm chí nếu góc độ không đúng sẽ không thể bóp còi.
Cung Ngũ hỏi: "Cái này có đạn bên trong không?"
"Có ba viên."
"Bắn có chết người không?" Cung Ngũ có chút hào hứng nhưng cũng có chút lo lắng.
"Không đâu. Vì bên trong trang bị đạn gây mê, chỉ khiến người ta ngủ một ngày một đêm thôi."
"Thật lợi hại!"
Cô cầm vật đó trong tay, học theo tư thế trên truyền hình, ngắm vào bia đằng xa, miệng còn kêu lên "pằng pằng", sau đó thì đưa lên miệng thổi thổi.
Công tước đại nhân mỉm cười, "Như vậy không đúng."
Đột nhiên anh tiến đến áp sát vào sau lưng cô, hai cánh tay dài vòng qua vai cô, đôi tay mà Cung Ngũ luôn mong nhớ lập tức xuất hiện trong tầm mắt. Anh nắm chặt hai tay cô, bảo cô đặt ngón trỏ lên cò súng, nói nhỏ: "Tay cố gắng vững một chút, lực tay lúc bắn rất quan trọng. Phải cầm chắc súng... rất tốt..."