Ánh mắt Phong Phong càng trở nên âm trầm, cũng không đáp lại lời cô nữa.
"Không ăn à? Không ăn thì đi hết đi." Rốt cuộc Sở tổng vĩ đại cũng chịu mở cái miệng vàng ngọc của mình nhả ra được một câu, thế nhưng lại là lệnh đuổi khách.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, cô còn chưa kịp nói gì thì di động đặt trong phòng bỗng kêu ầm ĩ lên. Thím Vu vội vàng chạy tới đưa cho Thủy An Lạc. Cô cảm ơn bà một tiếng rồi bấm nhận điện thoại.
"Alo..."
"Lạc Lạc, em có rảnh tới viện một chuyến không?" Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, bỗng cảm thấy bất an vì giọng nói của anh.
"Ba của em làm sao à?" Thủy An Lạc sốt ruột hỏi, không cẩn thận đánh đổ bát đũa trước mặt mình.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn, ánh mắt trở nên u ám.
Thủy Mặc Vân, đó vẫn luôn là đề tài mà anh cố gắng trốn tránh.
Mặc Lộ Túc muốn làm gì đây?