Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng, xoay người bước vào toilet.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng anh làm một cái mặt quỷ, rồi lại ngồi dậy, vén chăn lên nhìn cái chân đã bị bọc thành bánh chưng của mình, sao cô lại xui xẻo thế chứ?
Hơn nữa lý do cá nhân mà Sở Ninh Dực nói, vào tai Thủy An Lạc lại thành: Về chuyện bị thương lần này, tại cô ấy não tàn mà ra!
Thủy An Lạc quay đầu lại mới phát hiện cái balo nhỏ và di động của mình đều đang đặt trên bàn, vội vàng cầm lấy di động, sau đó gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.
"Mày tới thăm tao đấy à?" Bên kia vừa bắt máy, Thủy An Lạc đã nói luôn.
"Ừ, ngủ như lợn." Kiều Nhã Nguyễn cười nhạo, "Với lại trên mặt Sở tổng nhà mày viết bốn chữ "Vật sống chớ gần", cho nên tao bỏ đồ đó rồi đi luôn. Tao nói này Tiểu Lạc Tử, lần này hai người đánh nhau kinh nhỉ, vào cả bệnh viện luôn."
Thủy An Lạc ủ rũ ngồi trên đầu giường, buồn bực nói: "Tự tao làm đấy."