Bởi vì chuyện công ty của Sở Ninh Dực nên họ cũng không tiện ở lại lâu.
Cho nên ba ngày sau hôn lễ của mẹ mình, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực phải quay về.
Thủy An Lạc không đổi cách xưng hô, vẫn gọi ba dượng của cô là ba Lạc. Lạc Vân cũng không có ý kiến gì. Trước khi bọn họ đi, ông liền đưa cho Thủy An Lạc một phong bao, bên trong là một tấm thẻ màu đen.
Lạc Hiên thản nhiên liếc mắt một cái, chép miệng. "Anh cũng không có đâu."
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, "Đây là cái gì?"
"Thẻ đen quốc tế Man Ngân, cả thế giới chỉ có ba cái." Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Nếu anh đoán không lầm thì ba tấm thẻ này, một là cho Thủy An Lạc giữ, một ở trong tay Lạc Vân, còn một tấm nằm trong tay Long Man Ngân.
Thủy An Lạc đơ người ra một lúc, bỗng có cảm giác như thể chỉ trong nháy mắt cô liền biến thành một phú bà vậy.
"Ba Lạc, cái này đáng giá bao nhiêu vậy?" Thủy An Lạc vẩy vẩy bàn tay nhỏ bé của mình hỏi.