Cơ thể của Lan Hinh hơi run lên một cái, cô ta nhìn chiếc túi khóa zip trong tay Sở Ninh Dực và cả chiếc di động màu đen đặt trong đó.
Rõ ràng lúc trước cô ta đã ném nó ở hồ nước phía sau bệnh viện rồi cơ mà, sao anh có thể biết được?
"Chắc bác sĩ Lan không lạ gì cái này đâu nhỉ, mặc dù vì bị ngâm nước hơi lâu nên có lẽ đã mất hết giấu vân tay, nhưng mà may sao sim thì vẫn ở trong đấy. Hôm qua các đồng chí cảnh sát hình sự đã điều tra lịch sử cuộc gọi được lưu trữ trong chiếc sim này rồi!" Sở Ninh Dực nói dứt lời liền quẳng cái di động đến cạnh chân của cô ta.
Chiếc di động rơi xuống đất vang lên một tiếng. Lan Hinh cố khống chế trái tim bắt đầu loạn nhịp của mình cúi đầu nhìn xuống, nhưng cô ta lại lập tức ngẩng lên nhìn anh: "Tại sao lại cho rằng đây là điện thoại của tôi, vì muốn vu cáo hãm hại tôi sao?" Lan Hinh cười ha hả.