Phong Phong nhướng mày, anh ta nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc trong bóng tối, như thể muốn nhìn ra được cái gì đó từ cô và quả thật anh ta đã nhìn ra được.
"Thủy An Lạc, nếu cả đời này Sở Đại không thể thoát ra khỏi cái chết của cha Viên Giai Di thì điều đó đồng nghĩa với việc cả đời này Sở Đại cũng không thể bỏ rơi cô ta được."
Lời này của Phong Phong chính là một sự thật tàn nhẫn.
Anh ta nghĩ, chắc lần này Thủy An Lạc đã hiểu rồi, trên đời này có một loại ân tình trả không bao giờ hết, đó chính là loại ân tình dùng cái chết đổi lấy.
Phong Phong vốn không thích Thủy An Lạc, vậy nên anh ta cũng cố tình nói như vậy để Thủy An Lạc đau lòng.
Thủy An Lạc ngồi xếp bằng trên sofa, một tay đang chống cằm như thể đang nghiền ngẫm chuyện này.
Khóe miệng Phong Phong hơi nhếch lên, đau lòng rồi chứ gì, khó chịu rồi chứ gì!