Đưa Thủy An Lạc về rồi An Phong Dương mới đến chỗ hẹn với Sở Ninh Dực.
Thấy Thủy An Lạc về thì người vui nhất chính là thím Vu đang ngồi ở phòng khách thở dài não ruột. Trông thấy cô, bà như con mèo trông thấy chuột, đứng soạt dậy rồi lập tức chạy ngay tới trước mặt Thủy An Lạc.
"Ôi giời, tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cô cũng chịu về rồi." Thím Vu nói rồi hai vành mắt đỏ lên.
Thủy An Lạc có chút xúc động, thời gian này thím Vu quả thật đối xử với cô rất tốt.
"Thím Vu, thím giúp cháu chuẩn bị sữa cho Tiểu Bảo Bối với, một lát nữa là thằng bé phải ngủ rồi." Trước khi thím Vu kịp khóc lên thì Thủy An Lạc nói nhanh.
Thím Vu nghe vậy liền quay người xuống bếp. Thủy An Lạc khẽ thở phào, đứng ở đây cô vẫn có thể nghe được âm thanh càm ràm vọng lại của thím Vu, "Sao đi được chứ, không được đi, trẻ con thì làm sao mà không có cha có mẹ ở bên được chứ?"