Bóng tối trùm xuống căn phòng của Số 13 như một tấm màn nặng nề. Chiếc giường gỗ cũ kêu cót két mỗi khi nó trở mình. Đêm nay, nó không thể ngủ. Từng hình ảnh chập chờn hiện lên trong đầu – ánh mắt đỏ hoe của cậu bé bên hàng rào, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt thanh sắt như bám víu vào chút hy vọng mong manh.
Những ký ức chôn sâu trong lòng nó cũng ùa về. Ngày còn ở nhà thờ, nó từng nhìn những đứa trẻ khác bị phạt đến kiệt sức, chỉ vì làm rơi một chiếc cốc hay không hoàn thành công việc. Khi ấy, nó cũng chỉ biết đứng nhìn, lòng chua xót nhưng không thể làm gì hơn.
"Mình khác gì ngày trước?" Số 13 tự hỏi. Một câu hỏi khiến ngực nó thắt lại.
---
Sáng hôm sau:
Tiếng chổi quét sàn vang lên đều đều. Số 13 cúi người, dọn sạch những lá khô rơi vãi trên sân. Nhưng tâm trí nó không thể tập trung. Qua khóe mắt, nó thấy cậu bé bên hàng rào đang đứng đó, im lặng.
Nó do dự, rồi quyết định bước tới.
"Sao cậu lại ở đây?" Số 13 hỏi, giọng khẽ như gió thoảng.
Cậu bé nhìn nó, đôi mắt ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. "Họ muốn tôi làm việc nhiều hơn, nếu không…" Cậu bé ngập ngừng. "Nếu không, em gái tôi sẽ bị phạt."
Số 13 sững người. Lời nói của cậu bé như một lưỡi dao cứa vào trái tim nó. Nó nhớ đến những lần mình phải nhận phạt thay cho những đứa trẻ khác ở nhà thờ – những trận đòn roi đau thấu xương, những lời mắng nhiếc khiến lòng tự trọng bị chà đạp.
"Cậu định làm gì?" Số 13 hỏi.
"Chịu đựng thôi." Cậu bé đáp, giọng nhẹ như một lời thú tội. "Tôi không muốn em gái mình bị tổn thương."
Buổi chiều:
Số 13 tiếp tục công việc như thường lệ, nhưng trong đầu, những lời của cậu bé cứ vang lên mãi. Khi lau sàn bếp, nó vô tình làm rơi một chiếc cốc. Tiếng vỡ vang lên chói tai, kéo theo bước chân hối hả của bà quản gia.
"Mày làm gì thế này?" Bà ta gầm lên, đôi mắt tóe lửa.
Số 13 cúi đầu, không nói lời nào. Nó biết rằng mọi lời bào chữa đều vô ích.
"Quỳ xuống!"
Bà ta quát, tay cầm chiếc roi da giơ lên. Những đứa trẻ khác trong nhà lặng lẽ nhìn, không ai dám can thiệp.
Chiếc roi giáng xuống lưng nó, từng nhát đau rát như muốn cắt xuyên qua da thịt. Nhưng Số 13 không kêu la. Nó chỉ cắn chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng vào một điểm vô định trên sàn nhà. Trong đầu nó, một giọng nói vang lên:
"Mình đã chịu đựng những điều này suốt bao năm qua. Mình không thể để chúng tiếp diễn mãi. Không chỉ cho mình, mà cho cả cậu bé ấy."
Đêm hôm đó:
Số 13 ngồi bên cửa sổ, tay xoa lên những vết roi còn nóng rát trên lưng. Nó nhìn ra bên ngoài, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khu vườn. Trong lòng, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy.
"Mình phải tìm cách thay đổi. Dù chỉ là một hành động nhỏ, mình cũng không thể tiếp tục im lặng.