Cùng với Si Hoon bước đi trong làn gió lạnh, Eun Ha đã tỉnh rượu phần nào. Khi nhìn lên trời gần Phù Dung Phường, ánh nắng chói lóa khiến mắt cô nhức nhối. Dù vậy, Eun Ha vẫn không rời mắt khỏi bầu trời.
Những đám mây mỏng như sợi chỉ trải khắp bầu trời cao vợi. Cây cối vốn nở rộ những bông hoa hồng nhạt vào mùa xuân, giờ đây chỉ còn trơ trọi những cành cây khẳng khiu, vươn lên trên bức tường của Phù Dung Phường.
Khi nào thì mùa xuân mới đến? Mùa xuân có đến không? Liệu khi mùa xuân đến, chị em cô có thể rời khỏi Phù Dung?
"Công tử, ngài đã đến."
Các hộ vệ nhận ra Si Hoon và Eun Ha đang tiến lại gần liền cúi đầu chào với vẻ mặt lạnh lùng. Những người này canh giữ Phù Dung Phường, đảm nhiệm việc xử lý những kẻ gây rối và bắt giữ các kỹ nữ bỏ trốn. Eun Ha ghét họ vô cùng.
"Bà ấy có ở bên trong không?" Si Hoon hỏi.
"Vâng, bà ấy có ở trong..."
"Nếu vậy, mở cửa đi. Ta chỉ vào thăm hỏi rồi sẽ đi ngay."
Chỉ quan tâm đến công tử Yoon, các hộ vệ không thèm để ý đến Eun Ha. Cô lén lút len qua giữa họ và chạy vào trong.
Trái ngược với không khí lạnh lẽo bên ngoài, khu vườn trong Phù Dung Phường tràn ngập ánh nắng ấm áp. Từng cây cối, từng hòn đá đều được bố trí cẩn thận, không hề có thứ gì thừa thãi. Trong khu vườn này, rất nhiều hoa trà đỏ nở rộ, tạo nên cảnh sắc khiến mọi người đến Phù Dung Phường như lạc vào giấc mơ. Nhưng đối với Eun Ha, người đã sống ở đây hơn 10 năm, cảnh vật này chẳng có gì đặc biệt.
Dù đẹp đẽ đến đâu, đây vẫn là nơi mỗi ngày tràn ngập tiếng cười đùa của những gã đàn ông chìm trong rượu chè, và tiếng trêu ghẹo phụ nữ. Mỗi lần nhìn thấy chị mình phải nở nụ cười dù trên mặt đầy vết thương, Eun Ha càng ghét nơi này hơn.
Cô đứng trước cửa căn phòng nơi có cây hoa trà trắng từ nước ngoài mang về, nhìn xung quanh rồi cẩn thận mở cửa.
"Eun Ha!"
Một giọng nói sắc lạnh gọi cô lại. Chính là chị cô, Yeong, người mặc váy xanh ngọc và trang điểm lộng lẫy. Chị bước nhanh tới với vẻ mặt giận dữ.
"Rốt cuộc là chuyện gì đây! Muội lại dám tham gia vào cuộc săn hổ sao! Ta đã nhắc đi nhắc lại bao lần là chuyện đó nguy hiểm thế nào mà, sao muội vẫn làm vậy!"
"Ơ... Tỷ vẫn còn ở đây à?!"
Lần đầu tiên thấy chị giận dữ đến vậy, Eun Ha bối rối, nói lắp bắp. Yeong nhìn Eun Ha từ đầu đến chân, đầy bực bội.
"Nghe nói muội leo núi để săn hổ, làm sao ta có thể yên tâm mà làm việc chứ? Tại sao muội lại đến một nơi nguy hiểm như vậy!"
Yeong nhìn em mình, người đang lấm lem bùn đất, rồi gọi người hầu đứng gần đó.
"Seo Hee, chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm đi. Chúng ta cần tắm rửa cho cái đống bùn đất này."
Người hầu tên Seo Hee dừng quét nhà, chạy nhanh vào nhà tắm gần đó. Eun Ha, thấy chị mình giận dữ như vậy, cố gắng nghĩ ra một lời bào chữa hợp lý, rồi lấy thứ giấu sau lưng ra đưa cho chị.
"Ơ này, tỷ à. Muội có mang súng đâu, chỉ đi theo sau thôi, tìm xem có gì kiếm được tiền không ấy mà."
"Tại sao muội lại cần tiền? Hả?!"
"Muội muốn đọc quyển sách này mà. Hơn nữa, hôm nay trời ấm hơn hôm qua, muội nghĩ là không bắt được hổ đâu. Muội nói thật mà, tỷ."
Nếu như chị cô tin lời và bỏ qua cho cô thì tốt biết mấy, nhưng Yeong lại càng giận dữ hơn.
"Dù muội là muội muội của ta, muội cũng không thể mặt dày như vậy được. Lần này ta sẽ không bỏ qua đâu. Mau vào nhà tắm, cởi áo và ngâm mình vào bồn đi! Ta sẽ vào ngay."
"Ơ... Tỷ à."
"Mau lên!"
Cuối cùng, Eun Ha bị chị đánh một cái mạnh vào lưng, cô ủ rũ đặt sách xuống và lê bước vào nhà tắm.
Yeong thở dài, nghĩ đến đôi tay và đôi má của Eun Ha bị lạnh cóng. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt mỗi lần nhìn thấy em gái mình, người mà cô đã hết mực yêu thương và bảo vệ, phải chịu đựng như thế này.
"Đừng trách Eun Ha quá, Yeong. Ta đã đi cùng."
Yeong đang xoa ngực vì cảm giác khó chịu, quay lại nhìn Si Hoon khi nghe thấy giọng nói của anh.
"Thiếu gia, xin lỗi vì muội muội ta đã gây phiền toái."
"Làm gì có phiền phức. Ta thích đi theo muội ấy."
"Thích gì chứ. Ngài nên dành thời gian để chuyên tâm vào việc học hành, mà cứ bị muội muội ta làm phiền khiến ta cảm thấy không yên tâm. Vì vậy, lần sau gặp, ngài hãy mắng Eun Ha thật nghiêm khắc giúp ta. Con bé đã đến tuổi lấy chồng rồi, nhưng nếu cứ bướng bỉnh như thế thì ai sẽ muốn cưới nó về làm vợ đây?"
Yeong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Si Hoon. Dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng. Đôi môi khép lại gọn gàng, đường nét mềm mại của đôi mắt, tất cả những điều đó khiến diện mạo của Si Hoon thêm phần tuấn tú.
Nhưng đó là một tình cảm không nên nảy sinh. Dù Si Hoon chỉ là con trai ngoài giá thú của một viên quan, nhưng Yeong, một kẻ thấp hèn, không có quyền ôm mộng tưởng về anh.
"Ta làm sao có thể mắng Eun Ha được. Muội ấy nhỏ bé và xinh đẹp như thế."
"Vả lại, mama đã cấm huynh lui tới kỹ viện rồi. Huynh thực sự không biết lý do vì sao sao?!"
"Ta làm sao không biết. Nhưng, khi có người ta muốn gặp, thì ta phải làm sao?"
Yeong mắt Si Hoon dừng lại nơi cuốn sách mà Eun Ha vừa vứt tạm bợ trước đó.
Trong ánh mắt ấy tràn ngập tình cảm dịu dàng sâu sắc khiến lồng ngực của Yeong nhói lên. Có lẽ, đó là sự ghen tị.
Nhưng ngay cả cảm giác này cũng là một điều cấm kỵ. Hơn nữa, Yeong sợ những gì sẽ xảy ra nếu ông ta biết Si Hoon có tình cảm với Eun Ha.
"Huynh nên học cách kiên nhẫn. Dù thế nào thì việc huynh tới đây đã được thông báo rồi, mama cũng sẽ sớm đến."
"Ngay cả muội cũng muốn đuổi ta đi nhanh chóng. Được rồi, ta sẽ về."
Si Hoon cúi chào nhã nhặn rồi quay người bước đi, trong khi Yeong lặng lẽ nhìn theo bóng anh. Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông. Phù Dung Phường là nơi quanh năm hoa không tàn. Và người quản lý Phù Dung Phường, người đã phủ lên nó những bông hoa tươi thắm ấy, chính là mẹ của Si Hoon, Sim Deok.
"Ta đã bảo không được đến đây, vậy mà con thật là bướng bỉnh."
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, khiến Si Hoon quay lại. Đứng đó là Sim Deok, với hai người hầu bên cạnh, trên khuôn mặt bà hiện lên sự lo lắng và niềm vui đồng thời. Si Hoon nở nụ cười rạng rỡ, tiến lại gần bà. Yeong nắng chiếu qua tán mũ của chàng, phản chiếu trên mặt nước đóng băng mỏng của ao.
"Thường xuyên gặp mẫu thân thì tâm trạng con mới an yên. Hơn nữa, trời biết đất biết lý do con tới đây, ai dám chỉ trích con chứ?"
"Hãy giữ phẩm giá của một công tử, nếu không, ông ấy sẽ nổi giận lôi đình."
"Ông ấy lúc nào cũng dễ nổi nóng, nên mẫu thân đừng lo lắng quá. Con chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người con mà thôi. Nhưng vì mẫu thân lo lắng như vậy, con sẽ quay về ngay. Chỉ cần gặp mẫu thân là con đã mãn nguyện rồi."
Sim Deok ra hiệu cho các vệ sĩ đứng ở xa, bảo họ đưa Si Hoon về. Bà cũng tiễn anh đến tận cổng lớn của Phù Dung Phường. Miệng thì bảo anh đừng đến nữa, cũng đừng gọi mình là mẹ, nhưng trái tim bà lại không như vậy.
Một người mẹ chỉ muốn ghi nhớ thật lâu bóng dáng vững chãi của đứa con trai đã trưởng thành kia.
Sim Deok quay trở lại bên trong Phù Dung Phường, dừng chân trước căn phòng nơi Yeong đã đứng lúc trước. Ở đó, một cuốn sách viết bằng chữ phương Tây thò ra khỏi bọc vải. Bà nhìn cuốn sách hồi lâu rồi quay lại hỏi người hầu.
"Năm nay Eun Ha bao nhiêu tuổi rồi?"
"Muội ấy đã mười chín tuổi."
"Đã đến lúc rồi sao?"
"Vâng, Yeong luôn đối xử với muội muội cô ất như trẻ con vậy, nhưng thực ra cô ấy đã lớn rồi."
"Đúng thế. Mười chín tuổi là đã đủ tuổi làm lễ thành hôn rồi."
Nghe bà ấy·nói, sắc mặt của người hầu Chun Hee lập tức tái xanh. Người ta bảo bà ta vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn. Dù biết Yeong rất muốn gả em gái mình đi, nhưng câu nói ấy lại có ý rằng Eun Ha sẽ phải theo con đường trở thành kỹ nữ.
Chun Hee không dám nói gì thêm, chỉ cười gượng gạo và siết chặt tay.
"Đêm nay, bảo Yeong đến gặp ta."
"Vâng, thưa mama."
Sim Deok bước đi, đạp lên những bông hoa trà rụng rải rác trên nền tuyết trắng. Chun Hee nhìn theo dấu chân của bà, lòng lo lắng không yên.
━━━━⊱⋆⊰━━━━
Ngồi trong bồn tắm, không mặc gì, Eun Ha cúi đầu tránh ánh mắt của Yeong, ngượng ngùng vì xấu hổ.
Nhưng Yeong không nói gì, chỉ ra lệnh cho người hầu tắm rửa sạch sẽ cho Eun Ha. Khi lớp bụi bẩn dần trôi đi theo làn nước ấm, làn da của Eun Ha càng trắng mịn như ngọc, đôi mắt đen nhánh của nàng sáng như chứa đựng ngọc bảo. Dù thường xuyên mặc đồ con trai, nhưng cơ thể của Eun Ha đã sở hữu những đường nét mềm mại của một người phụ nữ. Nếu cô được trang điểm đẹp đẽ và bước ra phố, thì chẳng mấy chốc ngưỡng cửa sẽ bị bào mòn bởi những chàng trai đến tán tỉnh.
Yeong muốn đưa Eun Ha ra khỏi Phù Dung Phường trước khi hành thủ nhận ra vẻ đẹp của cô. Phải làm như vậy.
"Eun Ha."
Nghe giọng Yeong dịu lại, Eun Ha ngước lên. Đôi mắt đen long lanh sáng rực, nụ cười trong trẻo, nàng trông như đứa trẻ ngày nào vẫn nắm tay Yeong khi lần đầu vào Phù Dung Phường. Điều đó khiến Yeong buồn bã.
"Ta sẽ tìm mối hôn sự cho muội."