"Ngày hôm nay lại bị thương rồi. Đã bảo đừng theo đi săn hổ mà."
Một bông tuyết từ nhánh cây rơi xuống, đáp nhẹ lên sống mũi của Eun Ha.
Si Hoon nhìn vào vết thương sâu giữa ngón giữa và ngón áp út của cô, rút chiếc khăn tay ra và đưa cho cô. Mặc dù giọng điệu có vẻ trách móc, ánh mắt của Si Hoon lại tràn đầy lo lắng.
"Vết thương này không đáng gì đâu. Huynh mới là người trượt chân trên con đường đầy tuyết vừa rồi đấy. Huynh không bị thương chứ? Tại sao huynh lại đi theo làm gì?"
Dù bị thương khá nặng, Eun Ha vẫn giữ thái độ mạnh mẽ như thường ngày, khiến Si Hoon không khỏi thở dài.
"Quên đi cái dáng vẻ xấu xí ấy đi. Đó là thứ ta sẽ không để lộ lần nữa đâu."
"Huynh không hề xấu xí. Thật sự, muội đã lo lắng cho huynh."
"Vậy à? Muội lo cho ta sao?"
"Tất nhiên rồi chứ? Lần trước huynh bị trật chân, ngài ấy đã mắng huynh rất nặng. Vì vậy, huynh hãy lo cho bản thân mình hơn cả ta."
Sau khi lau qua loa vết thương, Eun Ha cúi đầu chào rồi chạy đến chỗ đội trưởng săn bắn. Hôm nay họ không bắt được con hổ nào, nhưng đã phát hiện ra dấu vết nơi con hổ ẩn náu. Họ đã đánh dấu khu vực đó và đặt bẫy chắc chắn, ít nhất trong vài ngày tới, con hổ sẽ không tràn xuống làng. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy bứt rứt vì chưa kiếm được nhiều tiền.
May mắn thay, họ đã săn được vài con lợn rừng trong lúc đuổi theo hổ, nên ít nhất cô cũng kiếm được năm lượng bạc.
"Nhận lấy đi, mười lượng đây."
Eun Ha há hốc miệng khi nhận túi bạc từ tay đội trưởng.
"Mười lượng sao? Chẳng phải nếu không bắt được hổ thì chỉ được năm lượng thôi sao?"
"Cô đã bắt con to nhất một mình rồi còn gì. Vì vậy côđáng được mười lượng."
"Thật sao? Thật may quá."
"Lần sau chúng ta nhất định sẽ bắt được con hổ và cô sẽ nhận được cả khối vàng. Cô sẽ quay lại chứ?"
"Tất nhiên rồi. Chỉ cần gọi tôi."
Eun Ha cười rạng rỡ, gom túi tiền rồi quay người bước đi. Nhận được mười lượng bạc, cô sẽ dùng năm lượng để trả nợ tiệm sách, còn năm lượng còn lại sẽ được giấu vào chiếc hũ cô đã bí mật tiết kiệm từ lâu. Từng đồng từng cắc được tích cóp, rồi sẽ đến ngày cô cứu được chị ra khỏi lầu xanh, và hai chị em sẽ sống một cuộc đời giản dị, không lo đói kém.
Eun Ha chạy về phía Si Hoon, người đang đứng từ xa chờ cô cùng vài gia nhân đi theo. Nhìn thấy cô, Si Hoon nở một nụ cười ấm áp rồi cất giọng quen thuộc.
"Hôm nay ta sẽ mời muội ăn canh quốc. Muội cũng sẽ được uống rượu nếp tha hồ."
━━━━⊱⋆⊰━━━━
Họ ghé vào một quán trọ, gọi hai bát canh quốc và thịt chiên, rượu nếp được uống no nê. Khi đã no nê và cảm thấy thư giãn, sự mệt mỏi dần kéo đến.
Lý do mà đội trưởng săn bắn chấp nhận cho Eun Ha, một người phụ nữ, tham gia vào cuộc săn hổ nguy hiểm là vì hai điều. Thứ nhất, cô sử dụng súng hỏa mai thành thạo hơn hầu hết các thợ săn khác. Thứ hai, với thân hình nhẹ nhàng, cô dễ dàng tiếp cận con hổ mà không gây tiếng động.
Tiếng ồn ào của những người trong quán trọ dường như chỉ thoáng qua một tai cô rồi trôi ra tai kia. Eun Ha với khuôn mặt ửng đỏ vì rượu mỉm cười.
"Nhờ huynh mà ta mới có thể kiếm sống như thế này."
Giọng điệu đầy tếu táo khiến Si Hoon bật cười khi nâng ly uống cạn.
"Nhờ ta sao? Không phải. Là vì muội giỏi giang. Ta nghĩ giờ ta không thể thắng muội trong việc săn bắn nữa rồi."
"Không đâu. Ta vẫn còn nhiều thứ phải học. Vì vậy, ta luôn biết ơn huynh. Thiếu gia là ân nhân của ta."
"Từ 'ân nhân' ấy, ta nghe mòn tai rồi."
"Nhưng ta vẫn phải cảm ơn huynh mà?"
Eun Ha cười mỉm, cúi đầu rồi nhìn vào hạt cơm dính trên chiếc thìa, cô bỗng nhớ đến chị mình.
Chị gái của cô, Lee Yeong, người được mệnh danh là đóa hoa Phù Dung. Chị cô trở thành kỹ nữ vì cái nghèo. Không cha mẹ, không có cách nào kiếm sống, còn quá nhỏ tuổi, và phải nuôi đứa em gái nhỏ, đó là tất cả lý do.
Yeong luôn là người có trách nhiệm. Dù chính mình có nhịn đói đến ba ngày không uống nổi ngụm nước, chị vẫn cố gắng nhét cho Eun Ha củ khoai vào miệng.
Nhưng biến cố xảy ra khi Yeong đi theo bà Dong Soo, một người phụ nữ làm bếp cho Phù Dung, để kiếm tiền công. Thật không may, Yeong đã gặp bà chủ của Phù Dung, và bà ta bị mê hoặc bởi vẻ đẹp rực rỡ của chị gái cô và đã thuyết phục chị trở thành kỹ nữ bằng cách tặng cho chị những bộ y phục lụa là và một căn phòng ấm cúng
Mười năm kể từ khi Yeong trở thành kỹ nữ. Với một kỹ nữ đã quá tuổi gả chồng, cô chỉ còn hai con đường: trở thành thiếp của một gia đình quý tộc hoặc mở một kỹ viện khác và làm chủ. Eun Ha luôn mong muốn sớm đưa chị mình thoát khỏi kỹ viện. Cô không muốn chị trở thành thiếp của ai đó hay một kỹ nữ già nua, mà chỉ đơn giản là sống cuộc đời bình dị như một người phụ nữ bình thường.
"Vậy ta xin phép về trước. Nếu về trễ quá ta sẽ bị la mất."
Cô đã bí mật rời khỏi kỹ viện vào sáng sớm với lý do đi săn hổ. Giờ này, chắc hẳn tin tức đã đến tai chị cô, và chị đang lo lắng mong cô trở về.
"Muội sẽ về thẳng Phù Dung chứ?"
Nghe câu hỏi của Si Hoon, Eun Ha khẽ vỗ vào mấy cuốn sách được bọc trong tấm vải và nói:
"Ta sẽ ghé tiệm sách đổi vài cuốn khác, rồi trả nợ luôn. Sau đó ta sẽ về."
"Vậy cùng đi nhé. Hôm nay ta cũng phải ghé qua Phù Dung để thăm mẫu thân ta."
Si Hoon lấy ra vài đồng xu từ trong túi, đặt lên bàn rồi đứng dậy đi theo Eun Ha. Mặt cả hai đều đỏ bừng vì đã uống rượu từ ban ngày.
Yeong mắt của mọi người không mấy thiện cảm khi nhìn cô gái cải trang thành nam và chàng công tử trong trang phục lụa là, nhưng cả hai đã quá quen với những ánh nhìn đó.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm cổ Eun Ha rùng mình. Cô rút người lại vì lạnh, rồi hét lên gọi Si Hoon đang đi chậm rãi phía sau, bảo anh nhanh lên, sau đó cô chạy về phía tiệm sách.
Hơi thở trắng xóa thoát ra từ miệng cô, và men rượu khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo. Thỉnh thoảng cô còn cảm thấy tỉnh táo, nhưng hôm nay, sự say xỉn dường như đến nhanh hơn thường lệ.
"Có ai ở đây không?"
Eun Ha mở tung cửa tiệm sách, nơi có mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra. Bị bất ngờ bởi cơn gió lạnh ập vào, chủ tiệm mở to mắt và hét lên:
"Sao vào mà không gõ cửa trước!"
Ông ta trông xanh xao và cứ liếc nhìn đâu đó một cách lo lắng, khiến Eun Ha phải cau mày bước vào trong, đặt chồng sách được bọc trong vải xuống.
"Tại sao thúc lại hoảng hốt thế này? Không muốn nhận tiền nợ của cháu sao?"
"Hạ giọng xuống đi!"
"Ơ? Hôm nay thúc sao thế? Dù sao, cháu trả sách cũ và muốn mượn sách mới được không? Đây ạ, thúc nhận năm lượng đi."
Chủ tiệm, vừa liếc về phía kệ sách trong sự lo lắng, vừa miễn cưỡng nhận tiền và mở tấm vải bọc sách của Eun Ha. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng sách, ông lấy từ góc khuất một cuốn sách và đưa cho cô.
"Chỉ có mình cháu là biết tiếng Tây, chẳng ai khác có thể đọc được. Cháu đã trả hết nợ, nên cuốn này cháu có thể giữ luôn. Không cần trả lại."
Chủ tiệm vốn luôn đón tiếp cô niềm nở, thậm chí còn cho cô bánh ngọt, nhưng hôm nay, ông cứ vội vã muốn đuổi cô đi, khiến Eun Ha dù được tặng sách cũng cảm thấy không thoải mái.
"Nếu vậy, cháu xin nhận. Nhưng thúc toát mồ hôi hột thế kia, thúc có ổn không?"
"Ta ổn mà. Mau về đi, trời lạnh rồi."
"Nhưng mà…"
"Thôi, mau đi đi. Ta nghĩ công tử Yoon cũng đã đến rồi, cháu mau ra đi."
Ông cứ liên tục đẩy lưng Eun Ha ra khỏi tiệm sách. Dù rất quý mến khách hàng này, nhưng hiện tại ông không có tâm trạng để tán gẫu.
Khi ông đóng cửa lại và quay lưng về phía Eun Ha đang bối rối, ông bước tới phía những người đang chờ trong sự căng thẳng.
"Xin lỗi vì đã gây ra ồn ào. Ngài đang tìm cuốn sách nào, tôi có thể giúp không?"
Ông cúi đầu khiêm tốn trước hai người đàn ông. Một người mặc áo lụa với chiếc mũ truyền thống, và người còn lại mặc trang phục võ sĩ. Rõ ràng họ không phải là người bình thường.
Người đàn ông với làn da trắng và những đường nét đẹp đẽ quét mắt qua các gáy sách và hỏi:
"Ông có sách nào bằng tiếng Tây vực không?"
Chủ tiệm, giọng run rẩy, dâng lên cuốn sách mà Eun Ha vừa trả lại.
"Chỉ còn hai cuốn này thôi, những cuốn khác đã bán hết rồi."
"Ở đây có ai biết đọc tiếng Tây vực không?"
"Dạ, chỉ có hai người biết ạ."
"Hai người cơ à?"
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ hứng thú. Võ sĩ đứng phía sau liền nhận lấy cuốn sách từ tay chủ tiệm.
"Yulje, có vẻ chúng ta đã tìm được người phù hợp."
"Tôi sẽ điều tra, thưa chủ nhân."
Người đàn ông gật đầu hài lòng, bước qua chủ tiệm đang run rẩy và đi về phía nơi Eun Ha vừa đứng. Ở đó vẫn còn chiếc túi tiền mà chủ tiệm chưa kịp cất.
Trên túi tiền làm từ lụa nổi bật con dấu màu đỏ của một nhãn hiệu đặc biệt: Chakhô (착호 - Tróc Hổ).
Dấu ấn đỏ trên chiếc túi tiền bằng lụa thu hút sự chú ý của hắn.
Chắc chắn đó là giọng nói của một cô gái. Nhưng tại sao một cô gái lại có túi tiền của những người đi săn hổ? Chuyện này là thế nào?
Đôi mắt của hắn lấp lánh sự tò mò, và đôi môi đỏ như hoa anh túc nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
"Cô gái vừa rồi. Nếu ông giới thiệu cô ấy cho ta, ta sẽ hậu tạ."
Ông hoảng hốt vội chạy tới hỏi:
"Ngài… Ngài biết cô ấy sao? Cô ấy không phải là tỳ nữ của gia đình quý tộc đâu."
"Ta biết. Nếu là nô tỳ, thì cô ấy đâu cần tới tiệm sách."
"Vậy ngài tìm cô ấy vì lý do gì? Chẳng lẽ ngài quen biết Eun Ha sao?"
Người đàn ông lẩm nhẩm cái tên Eun Ha, rồi cúi thấp chiếc mũ xuống, đôi mắt lạnh lùng quét qua.
"Ta cần một người kể chuyện, vì mắt ta không thấy đường."
"Ngài… ngài nói ngài không thấy sao?"
"Sao? Không tin à?"
Chủ tiệm nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, không thể tin nổi, nhưng vẫn lắc đầu lia lịa. Dù người đàn ông này đẹp như bước ra từ thiên giới, ánh mắt của hắn chứa đựng sự điên cuồng không thể che giấu.
Nếu hắn nói hắn mù, thì hắn mù. Nếu hắn nói hắn điếc, thì hắn điếc.
Chủ tiệm cúi đầu thật sâu, cẩn thận trả lời:
"Eun Ha là cô gái được nuôi dưỡng ở kỹ viện Phù Dung. Nếu ngài có ngày giờ cụ thể, tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp ngài."
Cùng với Si Hoon bước đi trong làn gió lạnh, Eun Ha đã tỉnh rượu phần nào. Khi nhìn lên trời gần Phù Dung Phường, ánh nắng chói lóa khiến mắt cô nhức nhối. Dù vậy, Eun Ha vẫn không rời mắt khỏi bầu trời.
Những đám mây mỏng như sợi chỉ trải khắp bầu trời cao vợi. Cây cối vốn nở rộ những bông hoa hồng nhạt vào mùa xuân, giờ đây chỉ còn trơ trọi những cành cây khẳng khiu, vươn lên trên bức tường của Phù Dung Phường.
Khi nào thì mùa xuân mới đến? Mùa xuân có đến không? Liệu khi mùa xuân đến, chị em cô có thể rời khỏi Phù Dung?
"Công tử, ngài đã đến."
Các hộ vệ nhận ra Si Hoon và Eun Ha đang tiến lại gần liền cúi đầu chào với vẻ mặt lạnh lùng. Những người này canh giữ Phù Dung Phường, đảm nhiệm việc xử lý những kẻ gây rối và bắt giữ các kỹ nữ bỏ trốn. Eun Ha ghét họ vô cùng.
"Bà ấy có ở bên trong không?" Si Hoon hỏi.
"Vâng, bà ấy có ở trong..."
"Nếu vậy, mở cửa đi. Ta chỉ vào thăm hỏi rồi sẽ đi ngay."
Chỉ quan tâm đến công tử Yoon, các hộ vệ không thèm để ý đến Eun Ha. Cô lén lút len qua giữa họ và chạy vào trong.
Trái ngược với không khí lạnh lẽo bên ngoài, khu vườn trong Phù Dung Phường tràn ngập ánh nắng ấm áp. Từng cây cối, từng hòn đá đều được bố trí cẩn thận, không hề có thứ gì thừa thãi. Trong khu vườn này, rất nhiều hoa trà đỏ nở rộ, tạo nên cảnh sắc khiến mọi người đến Phù Dung Phường như lạc vào giấc mơ. Nhưng đối với Eun Ha, người đã sống ở đây hơn 10 năm, cảnh vật này chẳng có gì đặc biệt.
Dù đẹp đẽ đến đâu, đây vẫn là nơi mỗi ngày tràn ngập tiếng cười đùa của những gã đàn ông chìm trong rượu chè, và tiếng trêu ghẹo phụ nữ. Mỗi lần nhìn thấy chị mình phải nở nụ cười dù trên mặt đầy vết thương, Eun Ha càng ghét nơi này hơn.
Cô đứng trước cửa căn phòng nơi có cây hoa trà trắng từ nước ngoài mang về, nhìn xung quanh rồi cẩn thận mở cửa.
"Eun Ha!"
Một giọng nói sắc lạnh gọi cô lại. Chính là chị cô, Yeong, người mặc váy xanh ngọc và trang điểm lộng lẫy. Chị bước nhanh tới với vẻ mặt giận dữ.
"Rốt cuộc là chuyện gì đây! Muội lại dám tham gia vào cuộc săn hổ sao! Ta đã nhắc đi nhắc lại bao lần là chuyện đó nguy hiểm thế nào mà, sao muội vẫn làm vậy!"
"Ơ... Tỷ vẫn còn ở đây à?!"
Lần đầu tiên thấy chị giận dữ đến vậy, Eun Ha bối rối, nói lắp bắp. Yeong nhìn Eun Ha từ đầu đến chân, đầy bực bội.
"Nghe nói muội leo núi để săn hổ, làm sao ta có thể yên tâm mà làm việc chứ? Tại sao muội lại đến một nơi nguy hiểm như vậy!"
Yeong nhìn em mình, người đang lấm lem bùn đất, rồi gọi người hầu đứng gần đó.
"Seo Hee, chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm đi. Chúng ta cần tắm rửa cho cái đống bùn đất này."
Người hầu tên Seo Hee dừng quét nhà, chạy nhanh vào nhà tắm gần đó. Eun Ha, thấy chị mình giận dữ như vậy, cố gắng nghĩ ra một lời bào chữa hợp lý, rồi lấy thứ giấu sau lưng ra đưa cho chị.
"Ơ này, tỷ à. Muội có mang súng đâu, chỉ đi theo sau thôi, tìm xem có gì kiếm được tiền không ấy mà."
"Tại sao muội lại cần tiền? Hả?!"
"Muội muốn đọc quyển sách này mà. Hơn nữa, hôm nay trời ấm hơn hôm qua, muội nghĩ là không bắt được hổ đâu. Muội nói thật mà, tỷ."
Nếu như chị cô tin lời và bỏ qua cho cô thì tốt biết mấy, nhưng Yeong lại càng giận dữ hơn.
"Dù muội là muội muội của ta, muội cũng không thể mặt dày như vậy được. Lần này ta sẽ không bỏ qua đâu. Mau vào nhà tắm, cởi áo và ngâm mình vào bồn đi! Ta sẽ vào ngay."
"Ơ... Tỷ à."
"Mau lên!"
Cuối cùng, Eun Ha bị chị đánh một cái mạnh vào lưng, cô ủ rũ đặt sách xuống và lê bước vào nhà tắm.
Yeong thở dài, nghĩ đến đôi tay và đôi má của Eun Ha bị lạnh cóng. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt mỗi lần nhìn thấy em gái mình, người mà cô đã hết mực yêu thương và bảo vệ, phải chịu đựng như thế này.
"Đừng trách Eun Ha quá, Yeong. Ta đã đi cùng."
Yeong đang xoa ngực vì cảm giác khó chịu, quay lại nhìn Si Hoon khi nghe thấy giọng nói của anh.
"Thiếu gia, xin lỗi vì muội muội ta đã gây phiền toái."
"Làm gì có phiền phức. Ta thích đi theo muội ấy."
"Thích gì chứ. Ngài nên dành thời gian để chuyên tâm vào việc học hành, mà cứ bị muội muội ta làm phiền khiến ta cảm thấy không yên tâm. Vì vậy, lần sau gặp, ngài hãy mắng Eun Ha thật nghiêm khắc giúp ta. Con bé đã đến tuổi lấy chồng rồi, nhưng nếu cứ bướng bỉnh như thế thì ai sẽ muốn cưới nó về làm vợ đây?"
Yeong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Si Hoon. Dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng. Đôi môi khép lại gọn gàng, đường nét mềm mại của đôi mắt, tất cả những điều đó khiến diện mạo của Si Hoon thêm phần tuấn tú.
Nhưng đó là một tình cảm không nên nảy sinh. Dù Si Hoon chỉ là con trai ngoài giá thú của một viên quan, nhưng Yeong, một kẻ thấp hèn, không có quyền ôm mộng tưởng về anh.
"Ta làm sao có thể mắng Eun Ha được. Muội ấy nhỏ bé và xinh đẹp như thế."
"Vả lại, mama đã cấm huynh lui tới kỹ viện rồi. Huynh thực sự không biết lý do vì sao sao?!"
"Ta làm sao không biết. Nhưng, khi có người ta muốn gặp, thì ta phải làm sao?"
Yeong mắt Si Hoon dừng lại nơi cuốn sách mà Eun Ha vừa vứt tạm bợ trước đó.
Trong ánh mắt ấy tràn ngập tình cảm dịu dàng sâu sắc khiến lồng ngực của Yeong nhói lên. Có lẽ, đó là sự ghen tị.
Nhưng ngay cả cảm giác này cũng là một điều cấm kỵ. Hơn nữa, Yeong sợ những gì sẽ xảy ra nếu ông ta biết Si Hoon có tình cảm với Eun Ha.
"Huynh nên học cách kiên nhẫn. Dù thế nào thì việc huynh tới đây đã được thông báo rồi, mama cũng sẽ sớm đến."
"Ngay cả muội cũng muốn đuổi ta đi nhanh chóng. Được rồi, ta sẽ về."
Si Hoon cúi chào nhã nhặn rồi quay người bước đi, trong khi Yeong lặng lẽ nhìn theo bóng anh. Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông. Phù Dung Phường là nơi quanh năm hoa không tàn. Và người quản lý Phù Dung Phường, người đã phủ lên nó những bông hoa tươi thắm ấy, chính là mẹ của Si Hoon, Sim Deok.
"Ta đã bảo không được đến đây, vậy mà con thật là bướng bỉnh."
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, khiến Si Hoon quay lại. Đứng đó là Sim Deok, với hai người hầu bên cạnh, trên khuôn mặt bà hiện lên sự lo lắng và niềm vui đồng thời. Si Hoon nở nụ cười rạng rỡ, tiến lại gần bà. Yeong nắng chiếu qua tán mũ của chàng, phản chiếu trên mặt nước đóng băng mỏng của ao.
"Thường xuyên gặp mẫu thân thì tâm trạng con mới an yên. Hơn nữa, trời biết đất biết lý do con tới đây, ai dám chỉ trích con chứ?"
"Hãy giữ phẩm giá của một công tử, nếu không, ông ấy sẽ nổi giận lôi đình."
"Ông ấy lúc nào cũng dễ nổi nóng, nên mẫu thân đừng lo lắng quá. Con chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người con mà thôi. Nhưng vì mẫu thân lo lắng như vậy, con sẽ quay về ngay. Chỉ cần gặp mẫu thân là con đã mãn nguyện rồi."
Sim Deok ra hiệu cho các vệ sĩ đứng ở xa, bảo họ đưa Si Hoon về. Bà cũng tiễn anh đến tận cổng lớn của Phù Dung Phường. Miệng thì bảo anh đừng đến nữa, cũng đừng gọi mình là mẹ, nhưng trái tim bà lại không như vậy.
Một người mẹ chỉ muốn ghi nhớ thật lâu bóng dáng vững chãi của đứa con trai đã trưởng thành kia.
Sim Deok quay trở lại bên trong Phù Dung Phường, dừng chân trước căn phòng nơi Yeong đã đứng lúc trước. Ở đó, một cuốn sách viết bằng chữ phương Tây thò ra khỏi bọc vải. Bà nhìn cuốn sách hồi lâu rồi quay lại hỏi người hầu.
"Năm nay Eun Ha bao nhiêu tuổi rồi?"
"Muội ấy đã mười chín tuổi."
"Đã đến lúc rồi sao?"
"Vâng, Yeong luôn đối xử với muội muội cô ất như trẻ con vậy, nhưng thực ra cô ấy đã lớn rồi."
"Đúng thế. Mười chín tuổi là đã đủ tuổi làm lễ thành hôn rồi."
Nghe bà ấy·nói, sắc mặt của người hầu Chun Hee lập tức tái xanh. Người ta bảo bà ta vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn. Dù biết Yeong rất muốn gả em gái mình đi, nhưng câu nói ấy lại có ý rằng Eun Ha sẽ phải theo con đường trở thành kỹ nữ.
Chun Hee không dám nói gì thêm, chỉ cười gượng gạo và siết chặt tay.
"Đêm nay, bảo Yeong đến gặp ta."
"Vâng, thưa mama."
Sim Deok bước đi, đạp lên những bông hoa trà rụng rải rác trên nền tuyết trắng. Chun Hee nhìn theo dấu chân của bà, lòng lo lắng không yên.
━━━━⊱⋆⊰━━━━
Ngồi trong bồn tắm, không mặc gì, Eun Ha cúi đầu tránh ánh mắt của Yeong, ngượng ngùng vì xấu hổ.
Nhưng Yeong không nói gì, chỉ ra lệnh cho người hầu tắm rửa sạch sẽ cho Eun Ha. Khi lớp bụi bẩn dần trôi đi theo làn nước ấm, làn da của Eun Ha càng trắng mịn như ngọc, đôi mắt đen nhánh của nàng sáng như chứa đựng ngọc bảo. Dù thường xuyên mặc đồ con trai, nhưng cơ thể của Eun Ha đã sở hữu những đường nét mềm mại của một người phụ nữ. Nếu cô được trang điểm đẹp đẽ và bước ra phố, thì chẳng mấy chốc ngưỡng cửa sẽ bị bào mòn bởi những chàng trai đến tán tỉnh.
Yeong muốn đưa Eun Ha ra khỏi Phù Dung Phường trước khi hành thủ nhận ra vẻ đẹp của cô. Phải làm như vậy.
"Eun Ha."
Nghe giọng Yeong dịu lại, Eun Ha ngước lên. Đôi mắt đen long lanh sáng rực, nụ cười trong trẻo, nàng trông như đứa trẻ ngày nào vẫn nắm tay Yeong khi lần đầu vào Phù Dung Phường. Điều đó khiến Yeong buồn bã.
"Ta sẽ tìm mối hôn sự cho muội."
Komentar Paragraf
Fitur komentar paragraf sekarang ada di Web! Arahkan kursor ke atas paragraf apa pun dan klik ikon untuk menambahkan komentar Anda.
Selain itu, Anda selalu dapat menonaktifkannya atau mengaktifkannya di Pengaturan.
MENGERTI