C50
"Vậy ý của ngươi là nếu như ngày hôm đó ta không bỏ đi khỏi Hoàng cung, vẫn tiếp tục làm Hoàng phi sống bên cạnh ngươi thì ngươi cũng sẽ không giết Ân Hoà? Điều đó có thật không?" Y Nguyệt hỏi, giọng nói cô run rẩy, như muốn tìm kiếm sự thật trong đôi mắt em trai.
"Đúng vậy, vì lúc đó Hoàng tỷ đã ở bên cạnh ta. Tất cả những gì ta muốn chỉ đơn giản là được sống ở bên cạnh tỷ mà thôi. Và ta cũng chẳng còn lý do gì để phải giết anh ta nữa. Ta căm ghét và hận Ân Hoà là thật, nhưng nếu ngày ấy tỷ tỷ vẫn còn ở đây, hận khí trong ta cũng sẽ dịu lại" Triệu Tú thành thật trả lời, ánh mắt cậu ta đau khổ nhìn vào Y Nguyệt. Cậu ta cười nhạt, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự hối hận và tuyệt vọng, như muốn nói lên sự thật rằng cậu ta đã sai lầm, nhưng cậu ta không hối hận.
Giá như ngày đó Y Nguyệt đừng rời đi. Cô khao khát một cuộc sống tự do, một lý tưởng cao đẹp mà không ngờ đã vô tình kéo những người em trai vào dòng xoáy đau khổ. Triệu Tú, người em trai luôn yêu thương và chăm sóc cô, đã cố gắng luyện tập khắc khổ, chỉ vì mong muốn một ngày trở thành Hoàng đế để có thể ở bên cạnh chị mình một cách quang minh chính đại. Nhưng việc Y Nguyệt rời đi đã khiến cậu ta rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng, từ đó nảy sinh lòng hận thù giết Ân Hoà.
Phải chăng cô đã sai, chỉ vì sự khao khát ích kỷ của mình mà đã vô tình đem lại bất hạnh cho các em của mình? Giờ đây mọi chuyện đã trở thành sự thật phũ phàng, không còn gì cứu vãn được nữa. Ân Hoà đã chết, Triệu Tú tội lỗi ngập trời không thể dung thứ, và cô, Y Nguyệt, cũng là đồng phạm.
Giá như lúc đó, ít nhất trước khi rời đi cô có thể nói chuyện tâm sự với Triệu Tú thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến kết cục bi kịch như vậy. Nếu như hai người chịu nói chuyện tâm sự bày tỏ với nhau từ lúc ấy...
Liệu Triệu Tú có phản ứng như nào? Cậu ta sẽ nói gì khi biết được ý nguyện thật sự của chị gái mình? Liệu cậu ta sẽ nói "Chị không thể rời đi, chị là Hoàng phi của em, chị phải ở bên cạnh em"? Hay cậu ta sẽ nói "Em hiểu chị, em sẽ luôn ở bên cạnh chị, dù chị ở đâu"?
Và nếu lúc ấy Y Nguyệt biết được tình cảm của Triệu Tú, liệu cô còn muốn rời khỏi Hoàng cung nữa không? Liệu lúc đó cô sẽ chấp nhận ở bên cạnh làm Hoàng phi của cậu ta chứ?
Dù câu trả lời có là gì đi nữa, thì tất cả cũng đã quá muộn. Những lời nói ấy chỉ còn là tiếng vang vọng trong không gian trống rỗng, không thể xoá bỏ được những sai lầm đã xảy ra. Đây là kết cục họ phải đối mặt, một kết cục đầy nỗi đau và hối hận, một báo ứng cho những lựa chọn sai lầm trong quá khứ.
"Triệu Tú ngươi nói là ngươi vẫn còn yêu ta đúng không? Vây ngươi có bao giờ tự hỏi bản thân mình liệu đã bao giờ cảm thấy hối hận khi yêu ta dù chỉ một lần chưa?" Y Nguyệt hỏi, giọng nói cô chứa đầy sự đau đớn và tuyệt vọng.
"Ta vẫn còn rất yêu Hoàng tỷ, dù có phải nhận về muôn vàn hận thù đau đớn thì tình cảm của ta chưa có lúc nào thay đổi và tất nhiên ta cũng chưa bao giờ từng hối hận vì điều đó"
"Vậy nếu như bây giờ cả hai chúng ta cùng chết, ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ?" Y Nguyệt hỏi, giọng nói cô chứa đầy sự tuyệt vọng
Đôi mắt của Kỳ Anh và Triệu Tú rung lên, như bị một lực lượng vô hình kéo vào vực thẳm. Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Tú, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi, như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời.
"Được sống cùng Hoàng tỷ là hạnh phúc của ta, nhưng nếu như phải chọn cả hai cùng chết thì ta muốn Hoàng tỷ được sống, thậm chí sống tốt hơn ai hết, sống thay cả phần của ta" Giọng nói của Triệu Tú run rẩy. Nước mắt vô tận chảy ra từ khóe mắt cậu ta, như muốn rửa trôi sự hối hận và nỗi đau khổ trong tâm hồn. Cậu ta tiến lại gần Y Nguyệt, miệng vẫn cười rất dịu dàng. Cậu vuốt nhẹ vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu, hôn chặt lên môi Y Nguyệt, thật lâu sau mới buông ra, mặc kệ thanh kiếm cầm trên tay Y Nguyệt có thể đâm vào sau lưng mình bất cứ lúc nào.
"Hoàng tỷ!!!" Kỳ Anh hét lên, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi.
Y Nguyệt đẩy nhẹ cậu ta ra, tay cô run rẩy cầm chặt thanh kiếm. Ánh mắt cô trống rỗng vô cùng, như muốn thoát khỏi hiện tại đầy nỗi đau này. Hai người lại tiếp tục cuộc chiến, nhưng lần này không còn sự hung hăng như trước, mà chỉ còn là sự buồn bã và tuyệt vọng. Triệu Tú cũng cầm thanh kiếm trên tay nhưng không chĩa vào cô, cậu ta gần như đã chấp nhận số phận đón nhận cái chết để trả giá cho mọi lỗi lầm của mình.
Y Nguyệt lao vào Triệu Tú, thanh kiếm trong tay cô đâm thẳng vào ngực cậu ta. Điều cậu ta không ngờ là Y Nguyệt cũng tự để mình bị thanh kiếm của cậu đâm vào bụng. Máu chảy ra từ hai vết thương, nhuộm đỏ màu trắng của trang phục của họ, như muốn nói lên sự bi kịch của cuộc chiến này.
"Y Nguyệt!!!" Kỳ Anh hốt hoảng lao đến, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi. Nhưng đã quá muộn.
Cả hai người đều bị đâm.
Triệu Tú tự nguyện để Y Nguyệt đâm mình còn Y Nguyệt cố tình lao vào để thanh kiếm của cậu ta đâm cô, Y Nguyệt chọn quyết định tự sát cùng Triệu Tú.
"Đây thật sự là... trận chiến cuối cùng của chúng ta.." Y Nguyệt mỉm cười buồn bã, mắt bắt đầu mờ nhòe đi, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không gian vô định, như muốn thoát khỏi hiện tại đầy nỗi đau này.
"Y Nguyệt..." Triệu Tú ôm chặt lấy Y Nguyệt, cậu ta ép mình vào lòng cô, như muốn chặn dòng máu chảy ra từ vết thương của cô lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự yêu thương và nỗi đau khổ.
"Triệu Tú, nếu như lúc đó ta nói với ngươi là ta muốn rời khỏi Hoàng cung này thì ngươi sẽ ngăn cản ta chứ?" Y Nguyệt hỏi, giọng nói cô chứa đầy sự hối hận và nỗi đau
"Nếu như lúc đó Hoàng tỷ nói với ta như vậy... thì ta cũng sẽ rời đi khỏi Hoàng cung cùng Hoàng tỷ" Triệu Tú mỉm cười, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Y Nguyệt, như muốn ghi nhớ khuôn mặt này vào tâm trí của mình lần cuối. Cậu ta cảm thấy cơn đau đang lan tỏa khắp cơ thể cậu, nhưng cậu ta không muốn rời xa cô, cậu ta muốn ở bên cạnh cô đến giây phút cuối cùng.
"Đồ ngốc! Ngươi muốn đi theo ta sao? Nằm mơ đi ta sẽ không đồng ý cho ngươi được đi cùng ta đâu" Y Nguyệt cười khúc khích, giọng nói cô chứa đầy sự yêu thương và nỗi đau
"Triệu Tú?" Giọng nói cô yếu ớt dần
Không có tiếng trả lời, chỉ còn lại sự im lặng đầy nỗi đau. Triệu Tú chết rồi, cậu ta đã nhắm mắt lại, ánh mắt không còn sự sống như trước đây nữa. Khoé môi Y Nguyệt cũng cụp xuống, đôi mắt sầm lại, như muốn nuốt chửng sự đau khổ và tuyệt vọng trong lòng. Cô nhìn chằm chằm vào cậu ta, tay cô vẫn còn nắm chặt thanh kiếm, như muốn đâm thêm một lần nữa vào lòng mình để cảm nhận sự đau khổ ấy một cách thật sự.
"Tại sao Hoàng tỷ lại làm thế?! Tại sao Hoàng tỷ lại lựa chọn tự sát cùng Triệu Tú chứ? Hoàng tỷ muốn bỏ ta lại một mình ở đây sao??" Kỳ Anh hét lên, giọng nói anh ấy chứa đầy sự tức giận và đau khổ, nắm lấy tay Y Nguyệt.
"Đó là cảm giác của Triệu Tú trước đây. Cảm giác cô độc tuyệt vọng một mình mà không ai có thể hiểu... " Y Nguyệt nói trong nước mắt
"Tại sao...?" Kỳ Anh bắt đầu rơi nước mắt.
"Tất cả là lỗi của ta, Kỳ Anh. Ta phải trả giá cho những sai lầm mà mình đã gây ra trong quá khứ, ta đã chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà vô tình đã gây ra sự tồn thương lớn đến cho các em trai của mình" Y Nguyệt
"Hoàng tỷ, không phải vậy đâu mà...." Kỳ Anh nói, giọng nói anh ấy chứa đầy sự xót xa và bất lực.
"Sống tốt nhé, Kỳ Anh" Y Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói cô yếu ớt, như muốn gửi gắm tất cả tình yêu và lòng biết ơn của mình vào lời nói ấy. Bàn tay Kỳ Anh đang nắm chặt tay Y Nguyệt dần trở nên lạnh giá, như muốn nói lên sự thật phũ phàng rằng cô đã ra đi mãi mãi.
***
Một tháng sau
Màu trắng bao phủ khắp nơi trong cung và thành, như một tấm khăn liệm phủ lên sự sống. Ai mà ngờ chỉ trong một đêm, cả Hoàng đế và Hoàng phi đều ra đi, để lại một khoảng trống mênh mông trong lòng người còn sống. Kỳ Anh, người con trai út duy nhất trong gia đình dòng dõi Hoàng tộc còn sống sót, giờ đây đã trở thành Hoàng đế mới của Vương quốc Labyrinth. Anh cúi xuống, nhìn 3 bia mộ của 3 người anh chị em mình, đôi mắt lặng như nước, như muốn nuốt chửng tất cả nỗi đau và sự tuyệt vọng trong lòng.
Mười năm trước, Ân Hoà đã ra đi, để lại một nỗi đau mất mát trong tim Kỳ Anh. Mười năm sau, Triệu Tú và Y Nguyệt cũng theo sau, để lại anh cô đơn giữa dòng đời. Anh nhìn chằm chằm vào bia mộ Y Nguyệt, lấy chiếc vòng cổ ngọc trai Y Nguyệt đã làm tặng cho cả 3 anh em hồi bé. Chiếc vòng cổ ngọc trai của Ân Hoà và Triệu Tú đều đã biến mất, chỉ còn lại mỗi Kỳ Anh vẫn giữ được đến tận bây giờ, cũng là người duy nhất còn sống.
Anh đặt chiếc vòng lên mộ Y Nguyệt, như thể trả lại cho cô, như muốn nói lên sự biết ơn và tình yêu của mình đối với cô. Anh mong rằng nếu có kiếp sau, khi họ vẫn là anh chị em, họ sẽ không còn phải sinh ra trong gia đình Hoàng tộc nữa, để không phải chịu sự bất hạnh và nỗi đau như thế này.
--Hết--
— Bab baru akan segera rilis — Tulis ulasan