C34
Ân Hoà hơi bất ngờ trước câu nói của Y Nguyệt, cậu định mở miệng nói gì đó
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Hoà. Triệu Tú, tay cầm chén cháo nóng hổi, bước đến với nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy Y Nguyệt, vội vàng kéo tay cô:
"Hoàng tỷ, tỷ vừa tỉnh dậy còn chưa lại sức. Tỷ tỷ ăn tí gì cho khỏe."
Y Nguyệt khẽ cười nhạt, ánh mắt cô nhìn về phía Ân Hoà, giọng nói dịu dàng:
"Ân Hoà có lẽ cũng chưa khoẻ hẳn đâu, đệ mang cho Ân Hoà ăn trước đi."
Triệu Tú liếc nhìn Ân Hoà, hừ một tiếng, tỏ rõ sự không hài lòng. Cậu ta coi như không nghe thấy lời Y Nguyệt, nói với giọng điệu đầy tự tin:
"Tỷ vừa tỉnh dậy chưa ăn gì, Hoàng huynh đã ăn trước rồi."
Y Nguyệt định từ chối, nhưng lúc này mới để ý bụng mình đã đói cồn cào. "Thôi được, ta cũng đang đói."
Triệu Tú tươi cười, đưa bát cháo nóng đến, thậm chí còn thổi lên miệng cho cô ăn. Y Nguyệt nhận lấy thìa cháo, nhưng khi đưa lên miệng, cô nhíu mày, vị cháo đắng ngắt, không có hơi nóng hổi như Triệu Tú nói.
"Cũng được, được rồi, Ân Hoà đệ ăn đi." Y Nguyệt đặt chén bát xuống, truyền bát cháo về phía Ân Hoà.
Không khí trở nên căng thẳng, Triệu Tú nhìn Ân Hoà với ánh mắt đe dọa, cậu ta cười nhạt:
"Hoàng tỷ, cháo này là ta tự nấu cho tỷ ăn."
Ân Hoà còn chưa kịp nói gì, Y Nguyệt nhanh chóng đáp:
"Để Hoàng đệ ăn cũng được mà, ta ăn sau cũng được."
Triệu Tú cảm thấy hơi ghen tức. Cậu ta đi lên trước, giọng nói lạnh lùng:
"Hoàng tỷ quả thật là quan tâm đến Ân Hoà, ngay cả lúc đang ở trong nhà lao tỷ bị thương sắp chết, tỷ cũng lo muốn cứu Ân Hoà trước cả bản thân mình. Hoàng huynh thật sự là tốt phúc!"
Y Nguyệt hơi cứng đờ ra, lúng túng nói:
"Lúc ở nhà lao cũng là Ân Hoà cứu ta trước."
Ân Hoà bình tĩnh trả lời:
"Hoàng tỷ, Triệu Tú đã ko mấy khi nấu cho tỷ ăn, vậy tỷ ăn đi cho kẻo nguội."
Triệu Tú khẽ nhếch môi. Y Nguyệt cười nhẹ rồi ăn cho qua chuyện. Chả mấy chốc húp hết sạch bát.
"Hoàng tỷ cảm thấy người khỏe hơn rồi chứ?" Triệu Tú cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt ẩn chứa một tia thâm hiểm.
"Khỏe hơn rồi, Ân Hoà, đệ theo ta có chút chuyện." Y Nguyệt nhìn sang Ân Hoà, giọng nói nhẹ nhàng êm như gió thoảng
"Vâng." Ân Hoà gật đầu, cậu lo lắng chạy theo Y Nguyệt.
Triệu Tú híp mắt nhìn theo hai người rời đi, nụ cười trên môi cậu ta nhạt nhòa, bóng đen tỏa ra từ đôi mắt.