Chương 354: "Muốn sống thì mau chạy đi"
Ngõ cụt.
Ngõ cụt.
Ngõ cụt.
....
Vương Nhất Tự, hắn, thở ra hổn hển, vừa mệt vừa bực dọc trong người.
Hắn lần mò trong những lối đi của mê cung Tartarus này đã hơn nữa ngày thời gian nhưng chỉ toàn gặp phải những ngõ cụt, hắn bây giờ không biết là bản thân đang ở chỗ nào và hắn đã tiến được bao xa so với điểm khởi đầu.
Cạch!
Hắn bực tức liền chân đá một viên đá trước mặt bay thẳng vào bức tường của mê cung.
"Cái mê cung chết tiệt này rốt cuộc là có lối ra không vậy?!!"
Hắn càu nhàu.
"Tất nhiên là có!
Tại vì chủ nhân vẫn chưa tìm được lối đi đúng mà thôi!"
Hệ thống lên tiếng.
"Làm quái gì có lối nào đúng cơ chứ?
Khi mà cứ một chốc thì cả cái chỗ này lại thay đổi một lần?!!"
"Mỗi tầng của Đại mê cung Tartarus rất rộng lớn, diện tích phải ngang bằng với Thanh Dương quận ở Tinh Không đại lục!
Chủ nhân chỉ mới ở chỗ này gần nửa ngày trời, còn chưa đi được hết một góc nhỏ của tầng một này!
Bớt than phiền lại!"
Hệ thống giọng như chế giễu, nói.
"Diện...diện tích bằng...Thanh Dương quận...?"
Vương Nhất Tự khoé miệng giật giật, lắp bắp.
"Thế...ta phải mất bao nhiêu thời gian...ở cái chỗ chết tiệt này...?!!"
"Nếu như chủ nhân cố gắng thì sẽ rất nhanh thôi!
Tầm bạ đến bốn tháng..."
"Ba đến bốn tháng?!!
Ta làm quái gì có nhiều thời gian như vậy hả?!!"
Vương Nhất Tự quát lớn.
"Chủ nhân đừng kích động!
Vì đây là thử thách tiến cấp nên thời gian bên trong Đại mê cung Tartarus trôi qua nhanh hơn bên ngoài rất nhiều!
Cụ thể theo như hệ thống ta tính toán thì trãi qua hai mươi bốn ngày ở đây chỉ bằng một ngày ở Tinh Không đại lục mà thôi!"
"Như vậy cũng là quá lâu!
Ngươi có cách nào có thể giúp ta đẩy nhanh tiến độ được không?"
Vương Nhất Tự nhăn nhó hỏi.
"Rất tiếc là không!
Đây là thử thách tiến cấp của chủ nhân, không ai có thể giúp đỡ được, ngay cả hệ thống ta!"
"....."
"Cơ mà chủ nhân cũng nên tranh thủ, thời gian đang trôi đi đấy!
Nếu như cứ chần chừ ở chỗ này, chốc nữa mê cung lại thay đổi thì..."
Hệ thống còn chưa nói hết câu thì bất chợt Vương Nhất Tự cảm thấy lạnh sóng lưng, kỹ năng bị động Linh cảm như cảnh báo hắn đang có nguy hiểm sắp xảy đến.
Víu...!
Rầm!!!
Và chỉ trong vài khắc sau đó, từ trong bóng tối của dãy hành lang phía sau lưng Vương Nhất Tự, một tảng đá to bằng một người ôm bỗng từ đâu lao vun vút về phía hắn.
Vương Nhất Tự, hắn, nhờ có Linh cảm liền lập tức xoay người sang một bên, suýt soát né tránh được tảng đá kia.
Tảng đá lao thẳng vào vách tường mê cung liền vỡ ra thành nhiều mảnh rơi lộp độp dưới chân Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự nheo mắt nhìn về phía dãy hành lang tối tăm leo loét.
Cách chỗ hắn đang đứng khoảng chừng hơn hai mươi thước, một bóng dáng to lớn dần dần hiện ra.
Dưới ánh sáng của những ánh đuốc chập chờn, Vương Nhất Tự dần nhìn rõ được hình dáng của cái thứ vừa tấn công hắn, tay hắn nắm chặt Excalibur, gương mặt hiện lên ngưng trọng.
Một con quái vật cao hơn hai thước, thân hình là của con người với cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, nhưng đầu và chân là của một con bò tót.
"Đây là...?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi hệ thống khi con quái vật từ từ bước đến chỗ hắn, ánh mắt nó đỏ rực tựa như máu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Là quái vật đầu bò Minotaur!
Một loại quái vật thường xuất hiện trong những mê cung..."
Hệ thống giới thiệu.
Quái vật đầu bò Minotaur, tay phải cầm một vật như một khúc cây lớn dài hơn một thước, trên người chỉ cộc lốc một cái quần tựa như là một mảnh da thú đã ố màu, cũ kỹ và sờn rách.
Nó thở ra khừ khừ rồi bất chợt ngừng di chuyển, đứng đối diện với Vương Nhất Tự một khoảng cách tầm hơn mười thước.
"Đến đúng lúc lắm!
Đang lúc ta bực bội ngứa ngáy tay chân!"
Vương Nhất Tự ánh mắt hiện lên gian xảo, mũi kiếm chĩa về phía Minotaur, chậm rãi nói.
"Lilith, Argrat, ra đây nào!"
Một vòng tròn triệu hồi liền lập tức xuất hiện phía trước mặt Vương Nhất Tự nhưng một giây sau đó liền tan biến.
"Đây...là cái gì tình huống?
Vòng tròn triệu hồi...sao lại biến mất?!!"
Vương Nhất Tự trong khoảnh khắc ngốc trệ tự hỏi.
"...."
Hệ thống.
Grào!!!
Quái vật đầu bò Minotaur lúc này gầm lên một tiếng vang vọng cả dãy hành lang sau đó lao băng băng về phía Vương Nhất Tự, khúc gỗ lớn mà nó cầm trong tay vung về trước.
Vương Nhất Tự liền lập tức dẫm mạnh chân xuống đất dùng hết sức lực bật người lên cao, hắn xoay một vòng ra sau lưng Minotaur tiện đà thanh Excalibur trong tay chém một nhát vào lưng Minotaur.
Keng!
Vương Nhất Tự nhăn mặt khi lưỡi kiếm chém vào lưng Minotaur tựa như là chém vào một tảng đá, hoàn toàn không thể làm bị thương con quái vật, thậm chí còn không thể gây ra dù chỉ một vết xước nhỏ trên lưng nó.
Vương Nhất Tự chân chạm đất liền nhảy lùi ra phía xa giữ khoản cách với Minotaur.
"Con quái này...là mình đồng da sắt hay sao?!!"
"Chính xác!
Toàn bộ cơ thể của quái vật đầu bò Minotaur cứng như sắt thép, cho dù có là Excalibur đi chăng nữa thì cũng không thể chém xuyên qua được lớp da của nó!"
Hệ thống trả lời Vương Nhất Tự.
"Không lẽ nó không có điểm yếu nào hay sao?!!"
Vương Nhất Tự nhăn nhó, hỏi.
"Có thì cũng có, nhưng mà..."
Minotaur sau khi đánh trượt con mồi, lại bị chém một nhát vào sau lưng, tuy là không bị thương nhưng lại khiến nó điên tiết lên.
Nó quay người lại, cúi thấp xuống, tay trái cầm lên một viên đá to sau đó ném thẳng về phía Vương Nhất Tự.
Víu...!
Viên đá Minotaur ném đi lao vun vút về phía trước tựa như một viên đạn vừa rời khỏi nóng súng.
Vương Nhất Tự trong khoảnh khắc lách người, né đi viên đá chết người kia, trong lòng không khỏi hoang mang.
'Con quái vật này quá khỏe...chỉ dùng tay mà có thể ném đi một viên đá to cỡ đó...lao đi với tốc độ đó...
Nếu như trúng phải thì chắc chắn...mạng cũng không còn...'
"Ta khuyên chủ nhân nên là chạy ngay đi, càng nhanh càng tốt!
Chủ nhân không phải đối thủ của Minotaur đâu!"
Hệ thống lên tiếng khuyên.
Rầm!
Minotaur bật người lên cao, nhảy đến chỗ Vương Nhất Tự, khúc gỗ lớn vung xuống trực giáng thẳng vào tên nhân loại trước mặt.
Vương Nhất Tự lại nhảy lùi ra sau né tránh đi đòn tấn công kia.
Một cú bổ như trời sập của Minotaur khiến cả hành lang như rung chuyển, đất đá văng ra tứ tung, để lại trên mặt đất một cái hố sâu.
Chậc...
Vương Nhất Tự chắc lưỡi.
Quái vật đầu bò Minotaur này, thân thể cứng như sắt thép, lại có tốc độ di chuyển khá nhanh, thêm vào đó là những đòn tấn công mang uy lực chết người, Vương Nhất Tự, hắn, hiện tại đang ở cấp độ 100, chỉ số cũng là khá cao, nhưng Linh Cảm lại mách bảo hắn rằng, dùng sức đọ sức với Minotaur thì chỉ có chết mà thôi.
Dù không muốn nhưng lúc này bỏ chạy là phương án tốt nhất.
Suy nghĩ nhanh trong thoáng chốc, Vương Nhất Tự liền lập tức quay người vận hết sức lực mà chạy.
Con quái vật nhìn thấy con mồi bỏ chạy liền gầm lên vài tiếng sau đó hung hăng đuổi theo.
Vương Nhất Tự nhăn mặt tỏ ra vẻ khó chịu, hắn chưa bao giờ phải bỏ chạy trước bất cứ đối thủ nào, cho đến tận bây giờ.
Thật đúng là nhục nhã mà!
Còn đâu cái danh phong Viêm Ân Đế, còn đâu một cái nhân sinh đỉnh phong cơ chứ?!!
"Hệ thống, cái kỹ năng triệu hồi của ta có vấn đề gì sao?!!"
Vương Nhất Tự vừa dùng hết sức bình sinh để chạy, vừa hỏi hệ thống.
"Không, kỹ năng của chủ nhân không hề có vấn đề gì cả!"
Hệ thống lên tiếng đáp lời.
"Ta chẳng phải đã nói rõ ràng từ đầu rồi hay sao?
Đây là thử thách tiến cấp của chủ nhân, bất cứ ai cũng không thể xen vào kể cả khế ước triệu hồi!
Ở trong mê cung này, thì kỹ năng triệu hồi là vô dụng, không thể thi triển được!
Chủ nhân chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua thử thách mà thôi!"
"Chết tiệt cái thử thách này!
Cả cái mê cung chết tiệt này nữa!"
Vương Nhất Tự bực tức hét lớn.
Vương Nhất Tự chạy đến một ngã ba liền không suy nghĩ mà rẽ phải sau đó tiếp tục ba chân bốn cẳng mà chạy.
Phía sau hắn, chưa đến mười thước, quái vật đầu bò Minotaur vẫn điên tiết đuổi theo.
"Có cách nào có thể hạ được cái con quái này không?"
Vương Nhất Tự gấp gáp hỏi.
Khoảng cách giữa hắn và Minotaur càng lúc càng bị rút ngắn.
"Minotaur thân thể vốn là cứng như sắt thép nhưng không phải là không có điểm yếu!
Muốn hạ được nó, chủ nhân cần phải tấn công vào cổ của nó, đó là điểm yếu duy nhất của nó!"
Hệ thống đáp.
"Nhưng mà, phải một phát dứt khoát chém lìa đầu của nó, nếu không thì sẽ không thể giết được nó!"
Hệ thống thêm vào.
Vương Nhất Tự ánh mắt quăng về phía xa của dãy hành lang trước mắt, hai chân mày hắn nhăn lại.
"Chết tiệt!
Lại là ngõ cụt!!".
Tinh Không đại lục.
Đại điện Thương Sơn phái.
Lữ Linh Nhi ngồi bắt chéo chân trên chưởng môn tọa, ánh mắt âm trầm nhìn xuống phía dưới.
Ngồi hai bên nàng lúc này là các muội muội, cùng Văn Vĩnh Thành, Hạ Bác, Long Hân Di, Trác Hồng Quân, Akami, Lee MinYin, Sakura và còn có cả Âu Dương Kiệt cũng có mặt.
Bầu không khí bên trong đại điện lúc này ngột ngạt và căng thẳng.
Gương mặt ai ai cũng hiển hiện lên nghiêm túc, hầm hầm.
Khi nghe đệ tử quan môn báo rằng có hồ ly tinh đến để gặp chưởng môn thì lập tức tất cả người ở Thương Sơn phái, kể cả chúng đệ tử đều tập trung lại nơi diễn võ tràng để xem xem rốt cuộc là tên hồ ly tinh nào lại không sợ chết dám một thân một mình đến đây vào lúc cuộc chiến giữa hai bên sắp sửa diễn ra.
Nhưng mà khi tất cả đã tập trung về diễn võ tràng thì Lữ Linh Nhi lại ra lệnh cho chúng đệ tử tản đi tu luyện, chỉ có những đường chủ và trưởng lão mới được phép ở lại.
"Đây là thái độ của Thương Sơn phái các ngươi đối xử với khách hay sao?"
Đứng giữa đại điện, một hồ ly tinh với gương mặt xinh đẹp, vận bộ trang phục màu hồng phấn, ôn tồn lên tiếng hỏi.
"Khách?
Hồ ly tinh các ngươi bắt mất đệ tử của phái ta, bây giờ lại đến đây giả đò muốn gặp chưởng môn?
Ngươi bảo bọn ta phải tiếp đón ngươi với thái độ như nào hả?
Bọn ta không đập chết ngươi mà vẫn để ngươi đứng đây nãy giờ, ngươi còn không tự biết thân biết phận?!!"
Long Hân Di gằn giọng hỏi, nàng đứng bật dậy trực lao đến chỗ hồ ly tinh kia mà một quyền đánh ả nằm sấp xuống nền nhà.
"Long đường chủ, hãy bình tĩnh..."
Trương Tố Tố liền lên tiếng khuyên ngăn Long Hân Di khiến nàng chợt khựng lại, sau đó quay sang hồ ly tinh, vẫn giọng nói bình tĩnh như thường ngày, hỏi.
"Ngươi đến đây rốt cuộc là với mục đích gì?"
"Ta chẳng phải đã nói lúc nãy rồi hay sao?
Ta đến để gặp chưởng môn của các ngươi, Viêm Ân Đế!"
Hồ ly tinh, Tiểu Mạch Nghiêng chậm rãi đáp lại câu hỏi của Trương Tố Tố.
"Ngươi có tư cách gì để gặp chưởng môn của bọn ta?"
Hạ Bác nhíu mày hỏi.
"Tư cách?"
Tiểu Mạch Nghiêng nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.
"Phải là tư cách như nào thì mới có thể gặp được Viêm Ân Đế?!"
"Ai cũng có tư cách để gặp chưởng môn của bọn ta, nhưng hồ ly tinh các ngươi thì không!"
Trác Hồng Quân âm trầm đáp lại câu hỏi của Tiểu Mạch Nghiêng.
"Ngươi cũng không phải là không biết, giữa chưởng môn của bọn ta, Viêm Ân Đế và Tuyết Ly Đế vốn có một mối thù sâu đậm, lại thêm việc các ngươi bắt đi Lục Thiên Cầm, đệ tử phái ta, chúng ta bây giờ như nước với lửa, không có chuyện cùng ngồi xuống mà đàm đạo được!"
"Oan có đầu, nợ có chủ!
Mối thù giữa Tuyết Ly Đế và Viêm Ân Đế vốn là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan gì đến ta!
Còn việc bắt đi đệ tử của các ngươi, ta lại càng không liên quan!
Các ngươi lại không phân rõ trắng đen, gom chung một chậu?"
Tiểu Mạch Nghiêng thản nhiên chất vấn đám người Thương Sơn phái.
"Hồ ly tinh là hồ ly tinh, vốn chung một giuộc!
Cũng không khác nhau là mấy!"
Mộc Phiến La lườm Tiểu Mạch Nghiêng, lên tiếng nói.
"Là vậy sao?
Vậy thì xem như là ta đến nhầm chỗ!
Các ngươi sau này cũng đừng có mà hối hận!"
Tiểu Mạch Nghiêng ánh mắt hiện lên thất vọng nhìn một lượt đám người trước mặt, trực quay người bỏ đi.
"Dừng lại!
Ngươi nghĩ Thương Sơn phái ta là cái chợ, thích đến thì đến thích đi thì đi hay sao?!!"
Long Hân Di quát lớn, bàng bạc long khí tức bộc phát ra hướng Tiểu Mạch Nghiêng mà đè ép xuống.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Long Hân Di chợt khựng lại, gương mặt hiện lên ngưng trọng.
Bang!
Tiểu Mạch Nghiêng âm trầm bộc phát ra yêu khí, lan tỏa ra khắp đại điện Thương Sơn phái, lập tức phá tan đi long khí tức của Long Hân Di.
"Ngươi nghĩ một Long Thánh đỉnh phong như ngươi có thể cản được ta hay sao?"
Tiểu Mạch Nghiêng gằn giọng hỏi.
Khí tức của Tiểu Mạch Nghiêng xem chừng còn mạnh hơn Long Hân Di gấp mấy lần, trong thoáng chốc sát khí toát ra từ câu hỏi của Tiểu Mạch Nghiêng khiến cho Long Hân Di khẽ rùng mình.
"Vậy nếu như tính cả bọn ta thì sao?!!"
Mộc Phiến La, Hạ Bác cùng Trác Hồng Quân lập tức bộc phát ra khí tức trợ uy cho Long Hân Di.
Bốn luồng khí tức khủng bố, Yêu Thánh, Võ Thánh, Long Thánh cuồn cuộn như sóng thần hung hăng toát ra đối chọi với khí tức của Tiểu Mạch Nghiêng.
Tiểu Mạch Nghiêng khẽ nhíu mày.
"Các ngươi là muốn ỷ đông hiếp yếu?"
"Thế thì đã sao?"
Mộc Phiến La gằn giọng.
"Hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi chỗ này!"
Long Hân Di âm trầm nói.
Akami, Lee MinYin, Sakura cùng với Âu Dương Kiệt cũng đứng lên thủ thế, tinh thần tập trung, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
"Được rồi, tất cả ngừng lại!
Các ngươi xem như ta không có mặt ở đây hay gì?!!"
Giữa lúc không khí hai bên căng thẳng đến đỉnh điểm thì Lữ Linh Nhi bất chợt lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng kèm theo sát khí, Lữ Linh Nhi bộc phát ra hàn băng khí tức trong chỉ một cái chớp mắt liền đánh tan đi khí tức của đám người Thương Sơn phái đang giận dữ cùng khí tức của Tiểu Mạch Nghiêng.
Tiểu Mạch Nghiêng bất giác lùi lại hai, ba bước, tinh thần hiện lên hoang mang cùng sợ hãi khi cảm nhận khí tức cùng sát khí khủng bố của Lữ Linh Nhi, toàn thân nàng cứng đờ tựa như chỉ cần khẽ động một chút liền sẽ mất mạng.
Đám người Thương Sơn phái cũng lập tức khựng lại, không ai dám có thêm chút hành động lỗ mãng nào.
"Xưa nay chiến tranh tuyệt không chém sứ!
Đạo lý này các ngươi không lẽ không biết hay sao?
Cho dù nha đầu này có là hồ ly tinh, nhưng đến đây là để gặp tên chưởng môn chết tiệt của các ngươi, cũng xem như là sứ giả của Tuyết Ly Đế, các ngươi nếu như không muốn tiếp đãi nha đầu này thì cũng không nên động tay động chân mà làm gì!"
Văn Vĩnh Thành tay chống cằm, điệu bộ uể oải chán chường, nói.
"Là bọn ta nóng giận không kềm được cảm xúc, chưởng môn xin đừng trách tội!"
Hạ Bác lên tiếng thay cho đám người nói với Lữ Linh Nhi.
Lữ Linh Nhi không đáp lại, chỉ lườm đám người một cái sau đó nhìn xuống chỗ Tiểu Mạch Nghiêng.
"Phu quân của ta hiện đang bế quan, không thể gặp ngươi!
Hiện tại ta đang thay chàng ấy chấp chưởng vị trí chưởng môn, ngươi có chuyện gì có thể nói với ta!"
"Ngươi...là...?"
Tiểu Mạch Nghiêng ngập ngừng hỏi.
Nàng có thể cảm nhận được rất rõ tu vi cảnh giới của nữ nhân kia so với Tuyết Ly Đế là một chín một mười.
"Người trong Tam giới tôn ta là Kiếm Đế..."
Lữ Linh Nhi tay chống cằm, đầu hơi nghiêng, lạnh lùng nói, đồng thời cũng thu liễm lại khí tức.
"Kiếm Đế...?
Không... không lẽ là...
Băng Kiếm Chi Đế...?"
Tiểu Mạch Nghiêng ngập ngừng hỏi rõ.
"Thế nào?
Ta có thể thay phu quân nghe ngươi nói được hay không?"
"Nếu là... Băng Kiếm Chi Đế...thì...có thể được..."
Tiểu Mạch Nghiêng nhỏ giọng đáp.
"Được rồi...
Vậy mục đích ngươi đến đây là gì?"
"Ta...ta đến đây là để...cảnh báo các ngươi!"
"Cảnh báo?"
Lữ Linh Nhi nhíu mày hỏi.
— Bab baru akan segera rilis — Tulis ulasan