Chương 352: Đại mê cung Tartarus.
Vương Nhất Tự sau khi bước qua cổng không gian liền được dịch chuyển đến một sa mạc rộng lớn ngút tầm mắt không thấy điểm cuối.
Trước mặt hắn lúc này là một cánh cổng bằng đá khổng lồ cao hơn mười thước với những ký tự cổ khắc hai bên cánh cổng đã bị thời gian mài mòn không còn rõ hình dạng.
Vương Nhất Tự ánh mắt nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ cánh cổng trước mắt thì không hề phát hiện ra được một tia sự sống nào cả, chỉ toàn cát và cát.
"Đây là... mê cung Tartarus mà ngươi nói đó sao?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi hệ thống.
"Đúng vậy!
Đây chính xác là Đại mê cung Tartarus!
Cánh cổng lớn trước mặt chủ nhân chính là lối vào đại mê cung!"
Hệ thống đáp.
"Vậy điều kiện để ta vượt qua được thử thách là gì?"
"Chỉ khi chủ nhân bước qua cánh cổng đó thì thử thách mới thực sự bắt đầu..."
"Nghĩa là ngươi cũng không biết thử thách là gì sao?"
"Đại mê cung Tartarus tồn tại từ rất lâu về trước, trước cả khi hệ thống ta được tạo ra, vì thế mà dữ liệu thông tin về mê cung cũng là khá hạn hẹp..."
Hệ thống giải thích.
Hừm...
Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, liền tiến lên vài bước, hai tay chạm vào cổng đá dùng sức đẩy cánh cổng ra.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Cánh cổng đá tuy rằng khổng lồ nhưng Vương Nhất Tự lại không cần phải dùng hết sức vẫn có thể lay chuyển được, nó từ từ hé mở tạo ra những âm thanh chấn động.
Một luồng gió lạnh từ bên trong bất chợt ùa ra khiến cho Vương Nhất Tự cảm thấy rùng mình.
Ngọn gió này khiến cho hắn có cảm giác vừa lạ vừa quen, tựa như lần đầu hắn bước vào Cổ Thiên Hoa Cung, nhưng mà ngọn gió lạnh lẽo chỗ này không mang theo ma khí mà là một thứ gì đó khác hẳn.
Một thứ gì đó mà Vương Nhất Tự chưa từng gặp qua.
Ánh mắt hắn nhìn vào không gian bên trong, nhưng chỉ thấy được loe ngoe vài ngọn đuốc và một không gian với những dãy tường đá cao hơn hai mươi thước chạy dài tạo nên một lối đi sâu hun hút tựa như không có điểm dừng.
Ruỳnh!
Vương Nhất Tự bước vào bên trong liền phía sau lưng cánh cổng đá cũng tự động đóng sập lại.
Trước mặt hắn lúc này là một con đường lát đá tối tăm lạnh lẽo trải dài hút tầm mắt, thứ ánh sáng duy nhất ở đây chính là những ngọn đuốc được cắm ở hai bên bức tường.
Và, cái bầu không khí ngột ngạt ở nơi này khiến cho Vương Nhất Tự cảm thấy lo lắng, tóc gáy hắn dựng ngược cả lên khi những cơn gió không biết từ đâu thổi đến ngang qua những lối đi của mê cung tạo nên những âm thanh u u u rợn người.
"Thử thách tiến cấp đã mở!
Nhiệm vụ: Tìm đường đến tầng thứ hai.
Phần thưởng: ???
Thất bại: Chết!"
Một bảng thông báo hiện ra trước mắt Vương Nhất Tự khiến hắn thắc mắc.
"Thử thách chỉ đơn giản như vậy?
Chỉ cần đến được tầng hai thôi sao?"
"Chỉ đơn giản như thế!"
Hệ thống đáp.
"Ta còn tưởng sẽ có gì khó khăn lắm chứ!"
Vương Nhất Tự nhíu mày nói, ánh mắt hắn ngước nhìn lên phía trên cao.
"Nếu như là tìm đường thì chỉ cần leo lên gờ tường này để quan sát thì việc đến được tầng thứ hai không phải là rất đơn giản hay sao?"
"Chuyện đó là không thể!"
Hệ thống phủ nhận.
"Tại sao?"
"Đại mê cung Tartarus là do một vị thần cổ đại tạo nên để nhốt những quái vật gây nguy hiểm cho nhân loại!
Kẻ nào nếu như bước chân vào đây sẽ không thể dùng bất cứ hình thức gian lận nào để mà thoát khỏi mê cung!
Chỉ cần chủ nhân đặt chân lên gờ tường của mê cung thì lập tức sẽ kích hoạt hệ thống dịch chuyển của mê cung, chủ nhân lập tức sẽ bị dịch chuyển lại ngay chỗ đang đứng mà không thể làm được bất cứ cái gì!"
Hệ thống giải thích.
"Lại còn có chuyện đó nữa...?"
Vương Nhất Tự hai chân mày nhíu lại, hắn là muốn hoàn thành thật nhanh thử thách tiến cấp này để trở lại Tinh Không đại lục, hắn không hề muốn lần mò rồi mắc kẹt trong cái mê cung tối tăm này.
"Ta khuyên chủ nhân một câu!
Chủ nhân tốt hơn hết là hãy chuẩn bị thật kỹ càng trước khi tiến hành chinh phục tầng một của đại mê cung nếu như không muốn phải hối hận!
Nếu chủ nhân chết ở đây thì tất cả sẽ kết thúc!"
Hệ thống khuyên.
"Nghe giọng điệu của ngươi... không lẽ mê cung này rất nguy hiểm hay sao?
Ta xem xem nó cũng không khác những mê cung khác là bao..."
"Như ta đã nói, Đại mê cung Tartarus vốn được tạo ra là để nhốt những quái vật gây nguy hiểm cho nhân loại!
Vì thế mà rải rác ở khắp những lối đi trong mê cung sẽ có rất nhiều quái vật rất mạnh mà ta cũng không biết là sẽ gặp phải loại nào!
Chủ nhân nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng đến lúc chạm mặt với quái vật thì..."
"Được rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!"
Vương Nhất Tự ngắt lời hệ thống, lấy ra từ trong không gian giới chỉ thanh Excalibur.
"Đi thôi nào!
Ta muốn xem xem quái vật ở đây rốt cuộc là nguy hiểm đến cỡ nào!"
"À ừm...vẫn còn một điều về mê cung mà ta chưa nói..."
Hệ thống ngập ngừng.
"Điều gì?"
"Đó là..."
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Hệ thống chưa kịp cất lời thì bất chợt những âm thanh chấn động liên tiếp vang đến, mặt đất dưới chân Vương Nhất Tự bỗng rung chuyển dữ dội.
"Đây lại là chuyện gì?!!"
Vương Nhất Tự cố gắng giữ thăng bằng trước rung chấn mãnh liệt kia, hắn nhăn mặt hỏi.
Và chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó Vương Nhất Tự chợt đứng hình, gương mặt hắn hiện lên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt đầy kinh ngạc cũng như lo lắng nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Những rung chấn kia chính là đến từ những bức tường đá cao vời vợi phía trước hắn chuyển động, những bức tường bằng đá khổng lồ đó tự ý di chuyển không theo bất cứ một trật tự nào cả.
Rúng động càng lúc càng dữ dội, những bức tường đá cũng thay đổi vị trí một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc toàn bộ tầng một của mê cung lập tức thay đổi, những lối đi khi trước đã biến mất, thay vào đó là những lối đi mới xuất hiện.
"Đừng...nói với ta là..."
Vương Nhất Tự ngập ngừng nói.
"Đúng như những gì mà chủ nhân đang nghĩ đến!
Đại mê cung Tartarus chính là một hầm ngục khổng lồ, và người tạo ra nó đã thiết kế để cho mê cung sau một khoảng thời gian nhất định sẽ tự động thay đổi cấu trúc, nhằm ngăn chặn không cho bất cứ thứ gì bên trong thoát ra ngoài!"
Hệ thống giải thích.
"Là... tên quái nào đã thiết kế ra cái nơi... chết tiệt này vậy?!!"
Vương Nhất Tự khoé miệng giật giật hỏi.
"Là một vị thần cổ đại có nghề nghiệp là một thợ rèn!"
Hệ thống đáp.
"Tốt nhất là đừng để ta gặp được lão thợ rèn đó!
Nếu không..."
Vương Nhất Tự càu nhàu cau có, bực dọc bước từng bước tiến thẳng về phía trước men theo lối đi âm u lạnh lẽo của đại mê cung.
Thập Vạn Đại Sơn.
Đại lao ngầm nằm sâu phía bên dưới của Chánh điện Hoàng cung, nơi ở của Tuyết Ly Đế.
Trong một buồng giam tối tăm ẩm thấp leo loét vài ánh đuốc, ngồi xếp bằng ở một góc, Lục Thiên Cầm hai mắt nhắm nghiền, cặp chân mày nhăn lại, nàng là đang tập trung cố gắng hấp thụ thiên địa linh khí ít ỏi xung quanh nơi này.
Phụt!
Lục Thiên Cầm bỗng phun ra một ngụm máu, gương mặt nàng hiện lên đau đớn khổ sở.
Nàng, tu vi cảnh giới bây giờ đã không còn, không khác gì phàm nhân, cho dù nàng có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào mở lại được khai mạch đã bị tổn thương nghiêm trọng sau khi lãnh trọn một đòn của Tuyết Ly Đế.
Tất cả trang bị vũ khí trên người nàng đều bị đám hồ ly lấy mất sau khi nàng ngất xỉu, bằng không, với trị thương đan mà nàng cất giữ trong không gian giới chỉ thì vết thương của nàng bây giờ cũng đã hoàn toàn lành lặn.
Tay phải nàng lau đi vệt máu nơi khóe miệng, sự căm phẫn, giận dữ cùng bất lực cứ thay nhau xáo trộn thâm tâm nàng.
"Ngươi đừng có cố gắng nữa mà làm gì!
Khi ngươi đã bị nhốt vào chỗ này thì tất cả cũng chỉ là vô dụng mà thôi!"
Một giọng nói của nữ tử cất lên, vừa tinh nghịch vừa như chế giễu Lục Thiên Cầm.
"Cho dù ngươi có mở ra được khai mạch thì đã sao chứ?
Cuối cùng, ngươi cũng sẽ chết mục rữa trong cái địa lao tăm tối này mà thôi!"
Lục Thiên Cầm không đáp lại giọng nói kia, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn vào khoảng không trước mặt.
Một tiểu hồ ly với hai cái đuôi nhỏ màu trắng, xem chừng so với Lục Mẫn Nhi một chín một mười, từ từ bước lại gần chỗ Lục Thiên Cầm đang ngồi, sau đó ngồi xổm trước mặt nàng.
"Ngươi cũng nên ăn chút gì đó đi!
Sẽ tốt cho vết thương của ngươi đấy!
Cố quá thì sẽ thành quá cố đấy!"
Tiểu hồ ly ngón tay chỉ vào đĩa thức ăn đặt phía trước Lục Thiên Cầm, nói.
Lục Thiên Cầm không nói không rằng, không để tâm đến tiểu hồ ly trước mặt, lại nhắm nghiền mắt.
Haiz...
Tiểu hồ ly thấy thế liền thở dài tỏ vẻ ngao ngán.
"Một Kiếm Võ song Thánh trong phút chốc biến thành phàm nhân phế vật!
Một thiên tài với căn cốt Vương phẩm và Băng hệ chi thể thức tỉnh, giờ chỉ biết ngồi một góc mà chờ chết!
Đáng tiếc!
Thật đáng tiếc a!"
Lục Thiên Cầm với lời nói kia của tiểu hồ ly cũng là không thèm để ý, nàng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng mở ra khai mạch mà thôi, không buồn để ý đến những thứ không đáng bận tâm.
Nàng biết rõ một điều, rằng nàng sẽ không chết ở một nơi như thế này!
Sẽ không!
Chưởng môn của nàng, cùng với các sư đệ sư muội sẽ sớm đến đây để cứu nàng.
Và đến lúc đó, với tính khí của chưởng môn, khi biết được nàng đã bị Tuyết Ly Đế phế đi tu vi cảnh giới, thì toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn này sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của chưởng môn, và cả ả hồ ly Tuyết Ly Đế kia, ả sẽ không được chết một cách dễ dàng!
"Ta nghe đám cai ngục nói rằng ngươi là đệ tử của Viêm Ân Đế, nhưng ta xem xem ngươi là đang mạo danh đúng không?"
Tiểu hồ ly hỏi.
"Mạo danh...?"
Lục Thiên Cầm mở mắt nhìn thẳng vào tiểu hồ ly, gằn giọng hỏi ngược lại.
"Ồ, đây là có tật giật mình hay sao?
Cuối cùng ngươi cũng chịu trả lời ta rồi!"
Tiểu hồ ly tỏ ra vẻ ngạc nhiên nói.
"Ngươi nói ta mạo danh là ý gì?"
"Lại chẳng phải hay sao?
Trông bộ dạng hiện giờ của ngươi xem!
Viêm Ân Đế như ta biết, là một tên kiêu ngạo, trời không sợ đất cũng không sợ, là một tên chết tiệt rất đáng ghét!
Và nếu ngươi là đệ tử của tên đó thì tại sao ngươi lại dễ dàng bị bắt đi, sao đệ tử của Viêm Ân Đế lại yếu đuối đến mức bị kẻ khác phế đi tất cả tu vi cảnh giới cơ chứ?"
Tiểu hồ ly tay chống cằm hỏi.
"...."
Lục Thiên Cầm không đáp lại lời của tiểu hồ ly, nàng là không biết trả lời tiểu hồ ly như thế nào cả.
Câu hỏi của tiểu hồ ly kia như một vết dao đâm vào tim Lục Thiên Cầm, khiến nàng cảm thấy đau nhói.
Đúng là nàng quá yếu đuối!
Thân là đệ tử của một Đại Đế mạnh nhất, giờ phút này đây lại chỉ biết ngồi một góc ở trong một địa lao tối tăm, mà không thể làm được bất cứ cái gì.
Nếu như lúc trước, khi chạm mặt với hồ ly tinh kia ở U Linh cốc, nàng cứng rắn hơn một chút, nếu nàng liều chết mà chiến đấu thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Trong giây phút đối mặt với hiểm nguy, vì lo cho sự an toàn của đám sư đệ sư muội mà nàng quên mất một điều quan trọng.
Đó là tôn chỉ của Thương Sơn phái!
Đệ tử Thương Sơn phái chỉ có tử chiến chứ quyết không đầu hàng!
"Là ta yếu đuối, thì đã sao?
Chuyện ta có là đệ tử của Viêm Ân Đế thật hay không cũng không liên quan đến tiểu hồ ly như ngươi!"
Lục Thiên Cầm âm trầm nói.
"Đúng là không liên quan thật..."
Tiểu hồ ly tay nâng cằm nói.
"Nhưng mà, cho dù thân phận của ngươi là ai thì cũng đừng mong sẽ có người đến cứu ngươi!
Cho dù có là Viêm Ân Đế đi nữa, thì hắn cũng không thể nào mà đến được Thập Vạn Đại Sơn!
Ít nhất là khi Thập Vạn Đại Sơn còn tồn tại!"
"Ý ngươi là sao?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
"Lời sao ý vậy!"
Tiểu hồ ly thản nhiên đáp.
"Ngươi cũng đã biết rồi còn gì!
Chỉ có hồ tộc mới có thể mở ra được cổng dịch chuyển giữa Nhân giới và Thập Vạn Đại Sơn mà thôi!"
"....."
Lục Thiên Cầm.
"Hơn nữa, chỉ vài ngày nữa thôi, cả Thập Vạn Đại Sơn này sẽ biến mất, tất cả những kẻ không phải hồ tộc đều sẽ chết!"
?!!!
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc như thế chứ!"
Tiểu hồ ly ngồi xuống, đối diện với Lục Thiên Cầm, nói.
"Thập Vạn Đại Sơn biến mất?
Tất cả sẽ chết?
Ngươi có thể nói rõ hơn được không?"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.
"Ngươi có biết về Huyết Nguyệt hay không?"
Tiểu hồ ly hỏi.
"Huyết Nguyệt?"
"Ta nghĩ là ngươi cũng sẽ không biết đâu!"
Tiểu hồ ly nhún vai nói.
"Huyết Nguyệt là sự kết thúc, là cái chết, là tang thương, khi nó xuất hiện thì chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều, rất nhiều người phải chết!
Và lần gần đây nhất khi Huyết Nguyệt xuất hiện chính là vào một ngàn năm trước, khi mà Ma Tổ dẫn quân xâm chiếm cả Tam giới!"
Tiểu hồ ly giải thích.
"Giờ này chắc ở trên kia đang tất bật lắm a!"
Tiểu hồ ly ngón tay chỉ lên trên nói.
"....?"
Lục Thiên Cầm nhìn tiểu hồ ly bằng ánh mắt ngốc trệ, nàng không hiểu ý nghĩa câu nói của nha đầu này.
"Năm ngày nữa chính là đại lễ mừng thọ của Tuyết Ly Đế, chắc hẳn trên dưới hồ tộc đang rần rần chuẩn bị cho đại lễ này!"
Tiểu hồ ly lại nói.
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến Huyết Nguyệt mà ngươi vừa nói?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
"Rất liên quan là đằng khác!"
Tiểu hồ ly lại giơ ngón tay lên.
"Đại lễ mừng thọ của Tuyết Ly Đế sẽ được tổ chức ngay tại Chánh điện này, và tất cả yêu nhân của Thập Vạn Đại Sơn sẽ tụ họp về đây để mà chúc mừng!
Yến tiệc linh đình sẽ được tổ chức để cho những yêu nhân tham gia có thể ăn uống no say!
Nhưng mà..."
Tiểu hồ ly ngưng lại một nhịp, giọng nói bỗng trầm hẳn xuống.
"Năm ngày sau, cũng chính vào đêm yến tiệc đó, Huyết Nguyệt sẽ xuất hiện!"
"Nói như vậy... không lẽ..."
Lục Thiên Cầm gương mặt trở nên ngưng trọng.
"Chính xác!
Đây không phải yến tiệc mừng thọ gì cả!
Mà chính là Hồng Môn Yến!"