Chương 337: Cổ Băng Trư vương.
U Linh cốc.
Viu...viu....
Những viên đạn độc từ những hướng khác nhau nhằm hướng đám đệ tử Thương Sơn phái mà liên tục bắn tới.
Xèo...xèo...
Cả đám dựng lên Hộ sơn thuẫn, truyền khí lực vào thuẫn, lập nên một hộ trận phòng ngự ngăn cản những viên đạn độc liên tục phóng tới.
Những viên đạn độc bắn vào hộ trận phòng ngự bị đánh bật ra, rơi xuống đất, ăn mòn làm mặt đất lún xuống tạo nên những tiếng xèo xèo.
"Chúng ta không thể cứ phòng ngự mãi như thế này được, khí lực cũng không phải là vô tận...
Sư tỷ, tỷ nghĩ ra cách gì chưa?"
Lý Liên Hoa nhăn mặt hỏi.
Lục Thiên Cầm đôi chân mày nhíu lại, quay về phía Lôi Hắc gằn giọng quát.
"Tên kia, nhanh nói ta biết những thứ này rốt cuộc là thứ gì?"
"Bọn chúng là Tích dịch yêu, là yêu thú chỉ sống ở khu rừng này.
Chúng di chuyển rất nhanh và có khả năng ngụy trang rất tốt.
Chúng gần như không thể bị phát hiện dù có dùng khí tức để dò xét..."
Lôi Hắc đáp, tiện chân gạt phăng đi một viên đạn độc lao vun vút về phía nó.
"Có cách nào để đánh bại bọn Tích dịch yêu này không?"
Âu Dương Kiệt hỏi.
"Nếu chủ nhân thực lòng muốn biết, ta sẽ...áu...!"
Lôi Hắc định vừa nói vừa ra vẻ thì liền bị Lục Thiên Cầm giáng Ỷ Thiên kiếm lên đầu một phát rõ đau.
"Bớt dài dòng lại cho ta, có cách gì nói mau!"
Lôi Hắc tiu nghỉu, chân xoa xoa lên đầu, hai mắt rưng rưng.
'Ta dù gì cũng là một đầu lĩnh hung thú, nay lại bị cái nữ nhân này ức hiếp, thật là ông trời không có mắt mà, thật là bất công với ta quá mà!'
"Chúng ta có thể bỏ qua chúng..."
Lôi Hắc đáp lại lời Lục Thiên Cầm.
"....?"
Lục Thiên Cầm.
"Ý ngươi là sao?"
Cả đám ngốc trệ cùng hỏi.
"Đám Tích dịch yêu này bản chất không hung dữ, bọn chúng chỉ là đang bảo vệ lãnh thổ mà thôi.
Chúng bình sinh không có thị giác nhưng cảm nhận bằng khứu giác rất tốt.
Bọn chúng sẽ tấn công bất cứ thứ gì mang khí tức xâm nhập vào lãnh thổ của bọn chúng.
Các ngươi đơn giản chỉ cần che giấu đi khí tức của bản thân thì sẽ không bị bọn chúng tấn công nữa!"
Lôi Hắc giải thích.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Sư tỷ, che giấu thực lực thì không vấn đề, nhưng mà che giấu đi toàn bộ khí tức thì..."
Âu Dương Kiệt lấp lửng nói.
"Nếu như các ngươi không có khả năng che giấu khí tức thì chỉ có thể đứng đây chịu...áu..."
Lục Thiên Cầm không cho Lôi Hắc nói hết câu liền lại vung kiếm một phát vào đầu nó.
"Ngươi nói ít đi một chút!"
"Nếu không có cách che giấu đi khí tức, không lẽ chúng ta chấp nhận đứng mãi chổ này sao?"
Trương Tấn khẩn trương.
"Nếu có chưởng môn ở đây thì người có lẽ có cách giải quyết..."
Lý Liên Hoa giọng hiện lên tiếc nuối.
Cả đám gương mặt hiển hiện lên rầu rĩ.
Tình hình của cả bọn bây giờ muốn tiến không được, muốn lui cũng không xong.
Bốn bề tứ phía đều bị bao vây và tấn công bởi kẻ địch không thể nhìn thấy.
Tiến thoái lưỡng nan!
Có cách giải quyết nhưng không thể làm được, điều này làm cho Lục Thiên Cầm trở nên bực dọc.
"Nếu như không có cách nào thoát khỏi bọn này thì quét sạch chúng vậy!"
Thiên Cầm cắm Ỷ Thiên kiếm xuống đất, bàng bạc khí tức tỏa ra ngun ngút khắp bốn phía xung quanh.
Đám sư đệ sư muội cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ khí tức của nàng chợt rùng mình.
'Tam sư tỷ nổi giận rồi...' cả bọn cùng chung một suy nghĩ.
"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ hai, Cực băng chi nộ!"
Thiên Cầm hét lớn, khí tức cuồn cuộn xoáy xung quanh.
Rắc...rắc...
Liền lập tức mặt đất xung quanh bị băng phong.
Lớp băng nhanh chóng lan rộng với tốc độ chóng mặt.
Tất cả mọi thứ xung quanh hơn hai trăm thước bị băng phong chỉ trong khoảnh khắc.
Ực....
"Tốc độ băng phong và phạm vi lớn hơn những lần trước rất nhiều...đúng là Kiếm võ song Thánh có khác..." Trương Tấn nuốt một ngụm nước bọt nhận xét.
Đám Tích dịch yêu cảm nhận được sát khí lạnh lẽo lan tỏa trong không khí tốc độ di chuyển cũng có phần chậm lại.
Tuy nói là chậm lại nhưng đám người cũng không thể nhìn thấy được chúng.
Bọn chúng dường như bị kích động tấn công càng lúc càng nhanh và dày đặc hơn.
Màn chắn hộ giáp của Sơn hộ thuẫn chỉ còn một phần ba.
"Sư tỷ, muốn làm gì thì làm nhanh lên, bọn đệ sắp trụ không nổi rồi!" Trương Tấn giục.
Lục Thiên Cầm hừ lạnh một cái, vận thân pháp nhảy lên, vung Ỷ Thiên kiếm chém ra xung quanh.
"Hàn băng kiếm quyết: thức thứ nhất: Băng hoa bạo vũ!"
Hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí chi chít giăng khắp xung quanh bốn phía, lao vun vút chém nát mọi thứ trong phạm vi hơn ba trăm thước.
Mặt đất bị kiếm khí chém xuống cày nát ra.
Ngay cả những gốc cổ thụ cũng bị chém cho đứt lìa, thân nằm ngổn ngang.
Lục Thiên Cầm đáp xuống, thở ra mệt nhọc.
Hàn băng kiếm quyết tuy là rất mạnh rất ngưu bức nhưng lại tiêu tốn rất nhiều linh lực.
Đòn vừa rồi Lục Thiên Cầm thi triển ra cũng đã tiêu hao hơn một nữa linh lực trong cơ thể nàng.
"Tam sư tỷ uy vũ!"
"Tam sư tỷ ngưu bức!"
Đám sư đệ sư muội sau đòn vừa rồi của Lục Thiên Cầm mừng rỡ hò hét.
Lục Thiên Cầm của hiện tại đã là Kiếm Võ song Thánh, hung thú yêu thú dù có mạnh có nhanh cỡ nào thì hứng chịu đòn vừa rồi không chết thì cũng bị trọng thương.
Âu Dương Kiệt vội đỡ lấy Lục Thiên Cầm.
"Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao..."
Lục Thiên Cầm tuy chỉ là hao tổn linh lực, không hề bị thương, nhưng là cơ thể bị hư nhược, trong một khoản thời gian không thể thi triển được kiếm kỹ.
Điều này làm cho Lục Thiên Cầm lo lắng.
Gương mặt nàng hiển hiện rõ sự lo lắng đó.
Hiện tại cả bọn đang đứng ở trung tâm của U Linh cốc, nguy hiểm luôn luôn rình rập, bất cứ chuyện gì cũng có thể bất ngờ xảy đến.
Đám sư đệ sư muội của nàng tu vi cảnh giới đều thấp, bọn chúng không thể nào chống cự lại nếu như có một con yêu thú xuất hiện vào ngay lúc này.
"Tạm thời chúng ta hãy rời khỏi nơi này, tìm một chỗ nghỉ ngơi, ta cần phục hồi lại linh lực..."
Lục Thiên Cầm nói với đám sư đệ sư muội.
Cả đám hiểu ý liền lập tức gật đầu.
Lại nói, Lục Thiên Cầm hiện tại đã là Kiếm Võ song Thánh, tu vi cảnh giới đã là thuộc vào hàng mạnh nhất nhì ở Tinh Không Đại lục này, khí tức, linh lực đã là rất hùng hậu, cớ làm sao cơ thể lại hư nhược khi mới thi triển ra hai thức kiếm kỹ?
Nguyên nhân chính là bầu không khí đặc thù ở U Linh cốc này.
Thông thường khi các võ giả thi triển võ học cần phải tiêu hao linh lực bên trong cơ thể.
Võ học thi triển ra càng mạnh thì lượng tiêu hao cũng càng lớn.
Linh lực tiêu hao sẽ có thể bổ sung nhờ hấp thụ thiên địa linh khí có sẵn xung quanh.
Nhưng ở U Linh cốc mật độ thiên địa linh khí là rất thấp, tùy chỗ không có, mà chỉ toàn là yêu khí.
Đây chính là lý do khiến cho Lục Thiên Cầm không thể hấp thụ linh khí bổ sung linh lực ngay được.
"Ta biết có một chỗ có thể tránh được yêu thú, để ta dẫn đường!"
Lôi Hắc nói.
Thâm tâm nó vốn là muốn rời khỏi khu rừng này càng nhanh càng tốt.
"Được!
Nhờ ngươi, Lôi Hắc!"
Âu Dương Kiệt gật đầu.
Đám đệ tử Thương Sơn phái mau chóng quay đi, theo sau Lôi Hắc.
Nhưng cả bọn còn chưa đi được mươi bước thì....
Vụt...vụt...vụt...!
Lại có một thứ gì đó lao đến chỗ cả bọn.
"Cẩn thận!"
Âu Dương Kiệt hét lớn, nhảy đến chặn cho Lục Thiên Cầm.
Bang!
Bang!
Bang!
Thanh long yển nguyệt đao quạt ngang, chẻ đôi ba cột băng nhọn hoắc lao đến chỗ đám người.
"Chuyện gì thế?"
Lý Liên Hoa hốt hoảng hỏi.
"Bọn Tích dịch yêu vẫn còn sống?"
Trương Tấn nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn về hướng mà ba cột băng lao đến.
"Lập trận!"
Lục Thiên Cầm cảm thấy nguy hiểm liền ra lệnh cho đám sư đệ sư muội.
Cả bọn liền lập tức dàn ra đội hình phòng ngự.
"Đám Tích dịch yêu có thể tránh được chiêu vừa nãy của sư tỷ sao?"
Vụt... Vụt....
Hàng loạt cột băng dài hơn hai thước lao vun vút về phía đám người.
Bang!
Bang!
Âu Dương Kiệt đứng phía trước, tay nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao chẻ đôi từng cái từng cái cột băng.
Nhưng dù Âu Dương Kiệt có nhanh cỡ nào thì cũng không thể một mình xử lý hết tất cả.
"Không ổn!"
Âu Dương Kiệt nói lớn khi có một cột băng lao qua khỏi tầm.
Ầm!
Cột băng lao vun vút đến nhưng đã được Trương Tấn đón đỡ.
Lực lao đến của cột băng va chạm vào Hộ sơn thuẫn rất mạnh, hất văng cả người Trương Tấn ra sau hơn năm, sáu thước, miệng phun ra máu.
Hộ sơn thuẫn trên tay Trương Tấn lập tức đóng băng sau đó vỡ nát.
"Uy...uy lực...mạnh...quá...!"
Trương Tấn gạt đi vết máu nơi khoé miệng, khó khăn đứng dậy.
'Một đòn tấn công lại có thể phá vỡ lớp phòng ngự và khiến Hộ sơn thuẫn vỡ nát, đây là cái gì lực lượng?'
Cả bọn hoang mang cùng chung suy nghĩ.
Cả Lôi Hắc cũng tỏ ra sợ hãi với thứ vừa tấn công cả bọn.
"Bây...bây giờ...đã...quá trễ...để đi rồi..."
Lục Thiên Cầm nhăn mặt, hỏi.
"Ngươi biết...cái thứ này sao...?"
"Đó...đó là...?"
Cả bọn lắp bắp khi thứ tấn công họ xuất hiện.
"Nó...nó là...Cổ...Băng...Trư...Vương...là một trong những đầu lĩnh Yêu...thú...mạnh...mạnh nhất..."
Lôi Hắc nói trong sợ hãi.
Nó, Huyễn Huyền sư vương, cũng là một đầu lĩnh hung thú ở đây, nhưng xét về cấp độ và sức mạnh vẫn là kém xa một trời một vực so với Cổ băng Trư vương kia.
Trước mắt đám người, cách xa gần hai trăm thước, một con yêu thú mang hình dạng Dã trư cao hơn ba thước, thân hình đồ sộ quẩn quanh là hàn băng khí tức lạnh buốt đóng băng cả không khí xung quanh, với cặp mắt đỏ rực và cặp nanh khổng lồ xuất hiện.
Từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, nó tiến dần về phía đám người.
Từng mảng từng mảng băng dưới chân nó vỡ vụn ra.
Con yêu thú tỏa ra một luồng sát khí nặng nề, xung quanh thân bao phủ bởi dày đặc hàn khí trộn lẫn yêu khí khiến cho đám người cảm thấy khó thở.
Đám người bất giác lui lại ba, bốn bước.
"Cái...thứ...gì thế này...?"
Trương Tấn khóe miệng méo xệ, cả thân run lên vì sợ hãi, tựa hồ không thể nhấc nổi chân lên mà chạy được.
"Sư tỷ, phiền tỷ lo cho mọi người!"
Âu Dương Kiệt hai tay nắm chặt lấy Thanh Long Yển Nguyệt đao, cặp chân mày nhíu lại, đôi mắt dán chặt vào Cổ băng Trư vương.
Hắn cảm giác được rất rõ, con yêu thú này rất mạnh, mạnh hơn tất cả những gì mà hắn từng đối mặt từ trước đến giờ, chỉ cần một sơ suất dù là nhỏ nhất cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của tất cả những người ở đây.