Chương 324: Thanh Long Yển Nguyệt đao.
Chỉ bằng một chiếc vòng tay đã có thể giúp cho Lục Thiên Cầm một bước đột phá đến Kiếm Võ song Thánh, lại còn thức tỉnh cả Băng hệ chi thể?
Thật sự là quá ngưu bức đi!
Năm vị phu nhân cũng là hết sức ngạc nhiên.
Thật không ngờ phu quân của họ còn có những thần khí lợi hại đến như vậy.
Nên nhớ Lục Thiên Cầm là song tu.
Kiếm Võ song Vương đã là rất mạnh.
Bây giờ lại đột phá lên một cảnh giới lớn bỏ qua cả Kiếm Võ song Hoàng, trực tiếp tiến thăng lên Kiếm Võ song Thánh, ở Tinh Không Đại lục này bây giờ kẻ có thể đối đầu với Lục Thiên Cầm e là chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà...U Linh cốc vẫn là không được.
"Thiên Cầm, chuyến đi U Linh cốc lần này nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, đó là đảm bảo an toàn cho đám sư đệ sư muội!"
Vương Nhất Tự nói.
"Đệ tử đã hiểu!"
Lục Thiên Cầm ôm quyền.
"Đệ tử sẽ cố gắng trong vòng ba ngày quét sạch U Linh cốc!
Xin chưởng môn yên tâm!"
Lục Thiên Cầm bây giờ trong lòng tràn đầy tự tin.
Cho dù có là ba cái U Linh cốc cũng không thể cản bước nàng.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Không, chuyến đi này ngươi chỉ cần bảo vệ an toàn cho sư đệ sư muội của ngươi.
Việc đánh nhau với hung thú sẽ do A Kiệt phụ trách!"
Lục Thiên Cầm gương mặt liền trở nên đặc sắc.
"Chưởng môn... người... người đang...đang nói đùa... đúng không...?"
Âu Dương Kiệt khoé miệng giật liên hồi.
"Không hề!
Bản toạ đang là rất nghiêm túc!"
"Nhưng đệ tử... chỉ... chỉ mới Võ Tông... làm...sao mà...?"
"Không cần lo lắng về vấn đề đó, bản toạ sẽ giải quyết giúp ngươi!"
Nói rồi Vương Nhất Tự chậm rãi bước xuống, đến trước mặt Âu Dương Kiệt, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu tím.
"A Kiệt, cố chịu đựng..."
Âu Dương Kiệt khẽ gật đầu.
Liền sau đó ngọn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay của Vương Nhất Tự lập tức xâm nhập vào cơ thể Âu Dương Kiệt.
Một luồng khí nóng cùng cực lập tức lan tỏa khắp cơ thể, Âu Dương Kiệt lập tức khụy gối xuống, tay ôm ngực, gương mặt hiện lên đau đớn khôn cùng.
"Mau điều tiết khí lực trong người ngươi!"
Vương Nhất Tự ra lệnh.
Âu Dương Kiệt liền xếp bằng, cố sức tập trung lưu chuyển khí lực, gương mặt hiển hiện lên đau đớn.
Cả người Âu Dương Kiệt đỏ rực lên, khí nóng lan tỏa ra khắp đại điện.
Lục Thiên Cầm cùng đám sư đệ sư muội bất giác lui ra mấy bước, chăm chăm lo lắng nhìn Âu Dương Kiệt.
'Nóng!
Nóng quá!
Cảm giác như đang bị ngọn lửa kia thiêu đốt đến tận xương tủy!'
Âu Dương Kiệt cả người mồ hôi bắt đầu tuôn ra ướt đẫm cả y phục, nhưng rất nhanh sau đó lại bốc hơi ngay lập tức bởi sức nóng của cơ thể gây ra những tiếng xèo xèo như rán chảo.
Âu Dương Kiệt nhắm nghiền mắt, gương mặt hiện lên khắc khổ, hai chân mày hắn nhăn lại, hắn nghiến chặt răng cố chịu đựng cái sức nóng khủng khiếp, tựa hồ như đang nuốt chửng và thiêu đốt cả cơ thể hắn từ bên trong.
"Chưởng môn...Âu sư đệ... liệu có...?"
Lục Thiên Cầm lo lắng hỏi Vương Nhất Tự nhưng chợt bị hắn ra hiệu im lặng.
"Đừng làm ồn, để hắn tập trung, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Đám đệ tử nghe đến liền lập tức im phăng phắc, chăm chăm nhìn vào Âu Dương Kiệt.
Đến con ruồi bay qua cũng không dám gây ra tiếng động.
Khoảng hơn nữa canh giờ sau, khí nóng bao quanh cơ thể Âu Dương Kiệt dần dần tiêu tán, hòa nhập vào thân thể.
Hộc... hộc... hộc....
Âu Dương Kiệt thở ra mệt nhọc, như vừa bước qua quỷ môn quan.
"Sư đệ, ngươi thế nào?"
Lục Thiên Cầm lo lắng hỏi.
"Ta...ta không...sao...?"
Âu Dương Kiệt đáp, sau đó từ từ đứng dậy.
"Chưởng môn...ngọn lửa vừa rồi là...?"
"Đó là Tử Linh hoả!"
Vương Nhất Tự đáp lời Âu Dương Kiệt liền sau đó nhìn qua Lục Thiên Cầm nói.
"Thiên Cầm, cho bản toạ mượn Lưu ly kiếm của ngươi một chút!"
Lục Thiên Cầm gật đầu, liền lôi ra từ không gian giới chỉ một thanh kiếm sắc bén ánh lên lam sắc.
Vương Nhất Tự cầm lấy kiếm.
"A Kiệt, ngươi giơ tay ra phía trước cho bản toạ!"
Khoé miệng Âu Dương Kiệt có chút giật.
"Chưởng môn... người muốn...làm gì...?"
"Bản toạ muốn mượn cánh tay ngươi để thử kiếm, có vấn đề gì sao?"
Âu Dương Kiệt cùng đám đệ tử kém chút té ngã.
'Chưởng môn!
Người đang nói đùa đúng không?!!
Kia là Trung phẩm kiếm do Trung Nhã Cư, một Đại sư về rèn đúc chế tạo ra.
Chưởng môn lại muốn dùng tay để thử kiếm?
Thế khác nào phế đi một cánh tay của đệ tử?
Đó là còn chưa nói đến người thử kiếm là chưởng môn a.
Một kiếm này chém xuống không những mất đi cánh tay mà đến mạng sống cũng coi như không còn!!'
Cả Âu Dương Kiệt cùng đám sư huynh đệ tỷ muội phía sau trong lòng gào thét lên sau câu nói của Vương Nhất Tự.
Nhưng mà lời chưởng môn nói ra chính là mệnh lệnh, thân làm đệ tử không dám không tuân theo.
Âu Dương Kiệt mắt nhắm nghiền lại, run run đưa tay trái ra phía trước.
Đám đệ tử phía sau gương mặt hiển hiện lên lo lắng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Vương Nhất Tự từ từ giơ cao Lưu ly kiếm, sau đó một phát chém mạnh và dứt khoát xuống cánh tay của Âu Dương Kiệt.
Keng!
Một âm thanh vang lên xoá tan đi bầu không khí căng thẳng.
Đám đệ tử miệng há hốc, hai mắt mở to như hai quả trứng gà nhìn cảnh tượng không thể nào tin được vừa diễn ra trước mặt.
Âu Dương Kiệt nghe thấy âm thanh kì lạ liền từ từ mở mắt ra.
Cánh tay hắn vẫn còn đó, vẫn nguyên vẹn không có lấy một vết xước.
Lưu ly kiếm trên tay Vương Nhất Tự thì gãy làm đôi.
Lục Thiên Cầm đứng cạnh bên tâm thần không thể nào không kinh ngạc.
Thanh Lưu ly kiếm của nàng chém sắt như chém bùn, thế mà lại gãy đôi khi chém vào cánh tay của Âu Dương Kiệt.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
"Chưởng môn... Lưu... lưu ly kiếm... của tam sư tỷ...sao lại...?"
Âu Dương Kiệt lúc này mới hoàn hồn, hỏi ngốc.
Vương Nhất Tự thở dài, sau đó trao chuôi kiếm lại cho Lục Thiên Cầm.
"Tên ngốc này, ngươi hiện giờ đã là Kim hệ chi thể thức tỉnh, đao thương bất nhập, đừng nói Trung phẩm kiếm cấp độ, ngay cả đến Thượng phẩm hoặc Vương phẩm cấp độ cũng chẳng làm gì được ngươi.
Không lẽ ngươi còn chưa nhận ra hay sao?"
Lời này Vương Nhất Tự nói ra như sét đánh ngang tai Âu Dương Kiệt, khiến hắn kém chút không đứng vững.
"Kim...kim hệ chi thể... thức tỉnh...?"
Âu Dương Kiệt miệng lắp bắp, cả người run run.
Đúng là hắn có tu luyện kim hệ, nhưng mà muốn thức tỉnh kim hệ thì có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Lại nói, ở Tinh Không Đại lục này không có ai có thể thức tỉnh được Kim hệ chi thể.
Âu Dương Kiệt chính là người đầu tiên.
Kim hệ không sợ hoả không sợ thủy, là khắc tinh của lôi, lại là mạnh hơn mộc, thổ, băng hệ gấp nhiều lần.
Người thức tỉnh được Kim hệ chi thể có thể nói là đứng trên vạn người.
Và bây giờ Thương Sơn phái có một người như thế!
"Phu quân, chàng vừa rồi là đã làm gì?"
Trương Tố Tố ngạc nhiên hỏi.
"Ta dùng Tử Linh hoả tôi luyện nhục thân cho tên ngốc này..."
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
Dùng Tử Linh hoả tôi luyện nhục thân?!!
Cả bọn nghe thấy kém chút không đứng vững được.
Từ trước đến nay các cao nhân chỉ dùng lửa để tôi luyện vũ khí, làm gì có ai đủ khả năng dùng lửa để tôi luyện thân thể.
Chưa kể đến ngọn lửa mà Vương Nhất Tự sử dụng để tôi luyện thân thể cho Âu Dương Kiệt, ngay cả đến cái tên, cả đám cũng là lần đầu mới nghe qua.
Cao nhân!
Chưởng môn đúng là cao nhân ẩn thế!!
Không!
Có khi là thần tiên chuyển thế mới đúng!!!
Những loại chuyện như thế này chẳng có người phàm nào có thể làm được cả.
Ánh mắt của đám đệ tử hiện lên đầy ngưỡng mộ và sùng bái nhìn Vương Nhất Tự.
"Đa tạ chưởng môn!
Đệ tử dù có chết cũng quyết đem Thương Sơn phái phát huy quang đại!"
Âu Dương Kiệt lập tức quỳ gối, tay kính cẩn ôm quyền, nói to.
"Được rồi, ngươi đứng lên!"
Vương Nhất Tự vẫy vẫy tay.
"Bản toạ chỉ giúp ngươi tôi luyện thân thể, chứ không giúp ngươi nâng cao tu vi cảnh giới giống như Thiên Cầm được, cũng không phải là vì bản toạ ưu ái Thiên Cầm, mà là vì bản toạ muốn ngươi phải tự mình cố gắng.
Ngươi vẫn còn đó một lời ước hẹn hai năm tại Thái Huyền Thánh Tông, đừng có quên!"
"Đệ tử nhớ rõ, đệ tử sẽ vì lời ước hẹn đó mà cố gắng hơn nữa, xin chưởng môn yên tâm!"
"Tốt, tốt!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Ở đây bản toạ còn một thứ cho ngươi..."
Vương Nhất Tự lại từ không gian giới chỉ lấy ra một món binh khí.
Là một thanh trường đao.
Nhưng nhìn thanh đao trên tay Vương Nhất Tự lại có gì đó không được bình thường cho lắm.
Thanh đao phảng phất sắc xanh, toả ra một luồng uy áp kinh người nhanh chóng lan ra khắp đại điện.
Lưỡi đao sắc bén, sáng loáng.
Từ chuôi đến lưỡi được chạm khắc một con rồng uốn lượn bao quanh.
Đám đệ tử ánh mắt sáng rực nhìn thanh đại đao kia.
Bọn hắn vừa nhìn thì đã biết đây chắc chắn là một món thần khí.
Duy chỉ có Mộc Phiến La là khẽ rùng mình khi thanh đại đao kia xuất hiện.
Nàng có cảm giác bất an pha lẫn chút sợ hãi.
'Kì lạ!
Làm sao mà một thanh đao lại có thể khiến ta, một trong Tứ đại Tà chủ của Yêu giới lại rùng mình sợ hãi khi đối mặt được chứ?
Áp bức này...cũng quá là khủng bố đi...'
Mộc Phiến La hai chân mày nhăn lại, nghĩ ngợi.
"Chưởng môn, thanh đao trên tay chưởng môn là...?"
Không kìm được sự tò mò, cả đám đệ tử liền đồng thanh hỏi.
Vương Nhất Tự chậm rãi chống mạnh chuôi đao xuống.
Ầm!
Một uy áp kinh khủng lập tức phát ra, tất cả đệ tử Thương Sơn phái đều bị đẩy lùi ra sau bốn năm bước.
Phía dưới, chổ nền đá mà chuôi đao chống xuống hiện lên một vết nứt hình một con rồng.
Ực...
Cả đám nuốt nước bọt.
Uy áp đúng thật là kinh khủng.
"Đây là một thượng cổ thần khí chí cương chí dương, chuyên trảm yêu diệt ma, tiêu diệt cái ác!
Là nổi khiếp sợ của kẻ xấu xa...."
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, gương mặt hiện lên sáng ngời, dõng dạc nói lớn.
"Và tên của nó là... Thanh Long Yển Nguyệt đao!".