Chương 254: Đối mặt Kiếm Vương.
Nữa canh giờ sau, hai mươi bốn thí sinh còn lại tiến lên võ đài tiếp tục bốc thăm chia cặp.
"Đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong đối đầu với Đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Thái Cường!"
Vương Nhất Tự khóe miệng hiển hiện lên mỉm cười.
'Đúng là cầu được ước thấy a!'
Hắn liền quay lại, ngước lên phía trên, giọng đầy gợi đòn.
"Hà trưởng lão, lại gặp mặt rồi!"
Hà Phương nhìn hắn âm trầm, hừ lạnh một cái, không trả lời.
Ả liền truyền âm cho tên đệ tử.
'Nhất quyết phải thắng, không được làm mất mặt tông môn!'
'A Phong, ngược tên kia nữa cái mạng cho bản tọa!'
Vương Nhất Tự cũng truyền âm cho Tạ Phong.
Tạ Phong quay về phía Vương Nhất Tự khẽ gật đầu.
Dân chúng tại Hàn Vân thành lúc này tràn đầy tự tin.
Vừa rồi còn hạ được cả Nhị lưu tông môn, Thái Huyền Thánh Tông bất quá cũng chỉ là Tam lưu, có thể...có thể thắng được.
Tạ Ứng Thành cũng thở ra nặng nhọc nhìn vào màn hình lớn, trong lòng gần như gào thét lên.
'Phong nhi, hãy làm cho phụ thân hãnh diện về ngươi!'
"Trận thứ nhất, vòng hai, đệ tử..."
"Trận thứ hai, vòng hai, đệ tử..."
"Trận thứ ba, đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong, đối đầu với đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Thái Cường!"
Sau khi trọng tài thông báo, hai đối thủ từ từ bước lên võ đài.
Cả hai ôm quyền chào nhau.
"Bắt đầu!"
Trọng tài hô lớn.
Trọng tài vừa dứt lời, cả hai cùng vận khí lực lao vào nhau.
Thái Cường thi triển ra chưởng pháp lao đến.
Nhưng Tạ Phong nhanh hơn, vận Lăng Ba Vi Bộ lướt đến, gạt tay Thái Cường ra.
Tạ Phong bàn tay chụp vào mặt đối thủ, vận sức nhấn mạnh xuống đất.
Bành!
Thái Cường bị cường lực nhấn mạnh, toàn thân ngã ngửa đập mạnh xuống đất.
Còn chưa kịp gượng dậy liền bị Tạ Phong một cước đạp thẳng vào bụng, phun ra máu.
Tạ Phong lập tức vận lực vào nắm đấm, nhằm mặt Thái Cường mà giáng xuống.
Bành!
Bành!
Bành!
....
Từng cú đấm nặng nề giáng xuống thẳng mặt, Thái Cường bất lực nằm đó chịu đòn, không một chút kháng cự, là không thể nào kháng cự được.
Đám võ giả trên kháng đài im lặng, không dám thở mạnh.
Có người còn không dám nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên võ đài.
Ngồi phía trên, Hà Phương gương mặt nhăn nhó cực kỳ khó coi, ả đang rất giận dữ khi nhìn thấy đệ tử bị ngược, càng giận hơn nữa, người ngược lại là đệ tử của Thương Sơn phái.
Đầu ả như muốn bốc khói.
"Trưởng lão..."
Mộng Khắc Tuệ ngồi bên cạnh, khẽ gọi ả.
Dân chúng Hàn Vân thành cũng nín thở nhìn theo từng cú đấm mà Tạ Phong giáng xuống.
Sàn võ đài lún sâu xuống chổ Thái Cường nằm.
Thái Cường lúc này đã bất tỉnh, mặt bị đấm cho nhìn không ra, máu me be bét, nhưng Tạ Phong vẫn tiếp tục đấm.
"Ngừng...ngừng lại..."
Trọng tài vội chạy đến ngăn Tạ Phong lại.
"Đây là...bàn luận võ học, không phải Sinh tử Lôi đài..."
Tạ Phong lúc này mới ngừng tay, nhưng lại tung thêm một cước, đá bay Thái Cường ra khỏi võ đài.
"Cút!!"
Đám người trên khán đài khóe miệng hơi giật.
Chẳng phải trọng tài đã ngăn lại rồi sao?
Sao lại còn đá người ta ra khõi võ đài?!!
"À, xin lỗi!
Ta mải mê quá nên không nghe trọng tài nói a!"
Tạ Phong quay lại phía trọng tài, giả ngây ngô.
Trọng tài khóe miệng co giật.
Đám người trên khán đài kém chút té ngã.
Hà Phương cả giận, liền đứng lên quát lớn.
"Tiểu tử chết tiệt, ngươi đây là ý gì?
Trọng tài đã hô ngừng, ngươi vẫn còn tiếp tục?!!"
Vương Nhất Tự liền quay lên, thản nhiên nói.
"Hà trưởng lão, tên đệ tử này của bản tọa có chút lãng tai, trọng tài nói nhỏ quá nên hắn có chút không nhận ra a!"
"Ngươi...?!!"
Hà Phương ánh mắt tóe lửa nhìn Vương Nhất Tự.
"Hà trưởng lão, cũng nên bình tĩnh ngồi xuống a!
Đừng làm cản trở đến cuộc thi!
Anh tài Luận võ là chỗ để cho đám đệ tử tranh tài phân cao thấp!
Quyền pháp, đao kiếm vốn không có mắt, đệ tử bản tọa cũng là vô tình chứ không cố ý đá bay đệ tử quý phái ra khỏi võ đài, mong Hà trưởng lão thông cảm cho a!"
Vương Nhất Tự cười nói.
Mộc Phiến La ngồi cạnh Vương Nhất Tự cũng lườm Hà Phương một cái, ánh mắt như đe dọa, như muốn nói, ngồi xuống hoặc là chết, chọn đi.
Cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn, lại thêm áp lực từ phía Mộc Phiến La, Hà Phương kìm nén cơn giận, hầm hầm ngồi xuống.
Thực lực của nữ nhân kia ở Hàn Vân thành Hà Phương đã từng nếm trãi qua, nếu như ả làm căng vào lúc này thì kẻ tự chuốc lấy nhục cũng chỉ là ả mà thôi.
Ả hận không thể lúc này lao xuống mà đánh cho tên Vương Nhất Tự kia một trận.
Dân chúng Hàn Vân thành nín thở chờ đợi...
"Bên thắng, Đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong!"
Trọng tài thông báo.
...cảm xúc một lần nữa lại vỡ òa tại quảng trường Hàn Vân thành.
Tiếng reo hò càng là lớn hơn lần trước.
Phía trên lầu cao, Tạ Ứng Thành toàn thân run rẫy, hai tay nắm chặt nấm đấm, thở một cách nặng nhọc.
"Qua rồi...qua vòng hai rồi...ahahaha....nhi tử ta qua được vòng hai rồi...."
Tạ Ứng Thành vui đến gần như không thở nổi, hắn hận là lúc này không thể nhảy xuống để chung vui với đám người phía dưới.
"Gia chủ...cẩn thận sức khỏe...."
Lão quản gia phía sau lo lắng nói.
Cứ như thế, Tạ Phong lần lượt hạ hết các đối thủ để tiến vào trận cuối cùng mà không hề gặp một chút khó khăn một chút trở ngại nào, trận đấu nào cũng chỉ một, hai chiêu là có thể đánh bại đối thủ, hoàn toàn không hề tốn một chút sức lực nào.
Đứng đối diện Tạ Phong trên võ đài lúc này là Hoa Miên Nhược của Hỗn Càn Thiên Tông, đệ tử của một Nhất lưu tông môn.
"Đối thủ của Tạ Phong lần này không phải tầm thường..."
Trương Tố Tố lo lắng nói.
"Đúng là vậy..."
Vương Nhất Tự gật đầu.
Đám võ giả trên khán đài cũng nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên.
Đệ tử Hỗn Càn Thiên Tông tuy là một nữ nhi, nhưng thực lực lại rất mạnh.
Vì sao lại mạnh?
Vì nàng là một Kiếm tu!
Một Kiếm Vương Nhất phẩm.
Tạ Phong tuy cũng là rất mạnh mới có thể tiến vào đến trận cuối cùng, nhưng giữa hắn và chức quán quân Anh tài Luận võ bảng Hạ là một bức tường vững chắc khó có thể vượt qua được.
Tạ Ứng Thành cùng dân chúng ở Hàn Vân thành cũng là theo dõi những trận đấu của nữ nhân kia, cũng là dễ dàng đoán được kết quả của trận này.
Nhưng Tạ Phong đã tiến được đến vòng cuối cùng, cũng làm nở mày nở mặt Hàn Vân thành, dù chỉ là hạng hai cũng đã là một kỳ tích trước giờ chưa ai có thể làm được.
Tạ Ứng Thành hiện giờ đã ngồi không vững nữa rồi, chốc chốc thân thể lại run lên.
Nhi tử hắn tiến đến vòng này, cho dù có thua đi chăng nữa, thì hắn cũng có thể ngẩng cao đầu mà đối diện với những thành chủ của các thành trì khác.
"Đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong!"
"Đệ tử Hỗn Càn Thiên Tông, Hoa Miên Nhược!"
Hai đối thủ ôm quyền chào.
Trọng tài lui lại phía xa hô lớn.
"Bắt đầu!"
Tạ Phong và Hoa Miên Nhược nhìn nhau.
"Ngươi không định xử dụng vũ khí hay sao?"
Hoa Miên Nhược hỏi, tay ôm khư khư thanh kiếm.
"Cô nương, liệu ta có thể sử dụng cái này?"
Tạ Phong lấy ra Sơn Hộ Thuẫn nói.
"Không vấn đề gì!"
Hoa Miên Nhược lạnh lẽo nói, sau đó liền đặt tay lên chuôi kiếm.
Tạ Phong tay nắm chặt lấy Hộ Sơn Thuẫn, thủ thế.
Hắn biết đối thủ trước mặt mạnh như nào.
Là một Kiếm Vương!
Bản thân hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tôn Nhất phẩm, thua hẳn một cảnh giới lớn, cả trình độ cũng không bằng, chỉ còn cách là phòng thủ, rồi tranh thủ sơ hở của đối phương.
Nhưng hắn cũng không tự tin cho lắm.
Nếu là Võ Vương Nhất phẩm, hắn miễn cưỡng có thể chống lại.
Nhưng Kiếm Vương Nhất phẩm lại là một đẳng cấp khác.
Cùng cảnh giới tu vi, nhưng giữa Võ tu và Kiếm tu lại có sự chênh lệch rất lớn.
Rẹt...
Hoa Miên Nhược rút kiếm ra, nhẹ nhàng lướt tới.
Kiếm trên tay nàng vung ra, mười mấy đạo kiếm khí bộc phát lao nhanh đến Tạ Phong.
Bang!
Bang!
Tạ Phong vội vận khí lực truyền vào Sơn Hộ Thuẫn, kích hoạt màn chắn hộ giáp.
Kiếm khí chém vào màn chắn liền bị tiêu tán, nhưng kình lực khá lớn, khiến Tạ Phong lui lại ba bốn bước.
"Màn chắn hộ giáp?"
Hoa Miên Nhược khẽ nhíu mày, lại tiếp tục lao lên, xuất ra mười mấy đạo kiếm khí chém tới.
Tạ Phong liền vận thân pháp nhảy ra né tránh.
Nhưng bất chợt Miên Nhược lại xuất hiện trước mặt, một kiếm quạt ngang.
Keng!
Tạ Phong bằng nhanh nhất đưa Sơn Hộ Thuẫn lên đón đỡ, thân thể thoái lui mấy bước.
Bang!
Bang!
Hoa Miên Nhược lại lao đến, vung bốn năm kiếm chém lên Sơn Hộ Thuẫn.
Tạ Phong cứ thế bị đẩy lui gần sát mép võ đài.
Hắn nhăn mặt
'Nữ nhân này là muốn ép ta rơi ra khỏi V
Võ đài?'
Tạ Phong liền bật lên cao, nhảy về phía giữa võ đài.
Nhưng Hoa Miên Nhược cũng rất nhanh quay người lại.
"Vô Lượng kiếm pháp.
Thứ thứ nhất: Bích Hải Đào Hoàn!"
Rẹt...
Một đạo kiếm khí rất to xuất ra quét ngang đến vị trí của Tạ Phong.
Tạ Phong đang lơ lửng trên không, chưa kịp đáp xuống, liền bị kiếm khí chém tới.
Hắn vội xoay người, Sơn Hộ Thuẫn đón đỡ.
Bang!
Tạ Phong bị kiếm khí chém văng ra bốn năm thước.
Hắn chật vật đứng dậy.
"Sư đệ cẩn thận!!"
Triệu Thiên Tuyết phía dưới khán đài lúc này hét lớn lên.
Đạo kiếm khí kia sau khi chém trúng Tạ Phong lao về phía sau bỗng chuyển hướng quay ngược lại.
Bành!
Tạ Phong cảm nhận được nhưng là phản ứng không kịp, liền bị kiếm khí chém trúng phía sau lưng, cả người nhào về phía trước, thổ huyết.
Lưng áo rách một vệt dài, đỏ máu.
Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt gương mặt hiện lên lo lắng.
Đối thủ quá mạnh, sư đệ không có cơ hội nào chống lại...
"Phu quân, nữ nhân kia là kiếm Vương, A Phong e là không có cơ hội thắng..."
Trương Tố Tố lo lắng nói với Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày, sau đó truyền âm cho Tạ Phong.
"A Phong, nếu như cảm thấy không thể thắng, có thể đầu hàng!
Ngươi đi đến được bước này cũng đã là không tệ rồi..."
Lời này của Vương Nhất Tự như động vào lòng tự trọng của Tạ Phong.
Đầu hàng sao?
Đầu hàng trước một nữ nhân sao?!!
Không!!!
Dù có bị ngược đến chết cũng không thể đầu hàng!
'Chưởng môn, sư nương, các sư tỷ, sư muội, sư huynh, sư đệ đang dõi theo ta.
Phụ thân cùng ngàn dân chúng ở Hàn Vân thành đang dõi theo ta.
Ta l àm sao lại có thể đầu hàng?
Ta làm sao lại để mọi người thất vọng cơ chứ?!!'
Một luồng khí nóng bốc cháy trong lồng ngực Tạ Phong.
Hắn chật vật đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoa Miên Nhược.
"Ta...đầu hàng...?"
Hoa Miên Nhược nhíu mày.
Toàn bộ khán đài phút chốc im bặt đi.
Vương Nhất Tự, năm phu nhân, cùng bọn đệ tử cũng chăm chăm vào Tạ Phong.
Tạ Ứng Thành cùng mấy ngàn dân chúng Hàn Vân thành cũng nín thở khi nghe Tạ Phong nói.
"...Muốn ta đầu hàng sao?
Đệ tử Thương Sơn phái chỉ có chiến bại chứ không có hai chữ đầu hàng!"
Tạ Phong hét lớn.
Vận hết khí lực, tay nắm chặt Sơn Hộ Thuẫn, Tạ Phong lao đến phía Hoa Miên Nhược.
"Sư đệ cố lên!!!"
Bốn sư tỷ sư huynh hắn đồng thanh hét lớn.
Bầu không khí trên khán đài cũng phút chốc rực lửa lên.
Tất cả võ giả đều hừng hực tập trung vào Tạ Phong.
Đúng!!
Trận chung kết là phải như thế này!!!
Làm sao có thể dễ dàng đầu hàng được chứ?
Tiểu tử tiến lên!!!
Vương Nhất Tự hiện ra nụ cười hài lòng.
'Tiểu tử này cũng có khí chất a!'
Ngồi trên lầu cao tại Hàn Vân thành, Tạ Ứng Thành hai tay nắm chặt nắm đấm, toàn thân run lên, hai hàng nước mắt chảy dài, dõi theo Tạ Phong.
Hắn lúc này làm sao còn có thể tự hào nhi tử hắn hơn được nữa?
'Phong nhi, ngươi thực sự đã trưởng thành rồi...'
"Bích Hải Đào Hoàn!"
Hoa Miên Nhược lại thi triển ra kiếm pháp.
Lần này xuất ra một lúc ba đạo kiếm khí, vun vút lao đến trước mặt Tạ Phong.
"Phá cho ta!!"
Tạ Phong hét lớn, đập mạnh Sơn Hộ Thuẫn xuống nền đá, tạo ra một xung chấn dữ dội.
Bành!
Luồng xung chấn và kiếm khí va chạm tạo nên một tiếng nổ lớn, bụi cát bay tứ tung.
Hoa Miên Nhược khẽ nhíu mày.
Bỗng từ trong đám bụi cát Tạ Phong xuất hiện, Sơn Hộ Thuẫn che trước người lao nhanh đến chổ Hoa Miên Nhược.
Có hơi bất ngờ, nhưng không hề mất bình tĩnh, Hoa Miên Nhược chân đạp lên Sơn Hộ Thuẫn, phóng mình lên cao.
"Vô Lượng kiếm pháp.
Thức thứ hai: Vô Lượng Hải Đào!"
Hoa Miên Nhược vung kiếm chém xuống, phát ra hơn năm mươi đạo kiếm khí hướng Tạ Phong chém xuống.
Đám võ giả trên khán đài trố mắt nhìn, trầm trồ.
Một hơi xuất ra hơn năm mươi đạo kiếm khí, không hổ là Kiếm Vương a.
Tạ Phong quay người, liền truyền khí lực vào Hộ Sơn Thuẫn, thi triển ra màn chắn, sau đó đập mạnh xuống đất.
Ầm ầm...
Sàn đấu nứt ra, đất đá trồi lên, tạo thành một vòm tròn, bao quanh Tạ Phong, bảo vệ hắn khỏi kiếm khí.
"Là Thổ hệ!"
Một võ giả nói lớn.
Ầm...ầm...
Mấy mươi đạo kiếm khí chém xuống vòm đất, đất đá bị xé toạc ra.
Nhưng lại không thấy người đâu.
Hoa Miên Nhược vẫn còn lơ lửng trên không đảo mắt nhìn quanh.
"Bàn Long Kích!"
Tạ Phong nhảy lên, xuất hiện sau lưng Hoa Miên Hoa, tung ra một chưởng đầy uy lực.
'Để xem nữ nhân này né tránh thế nào'
Tạ Phong nghĩ.
Hoa Miên Nhược đúng là không thể né, cũng không thể xoay người đỡ đòn, nàng đang ở trên không.
Nhưng là...
"Bộ Hạc Vấn Tung!"
Hoa Miên Nhược chân đạp vào khoảng không, dường như có điểm tựa, đem mình né tránh long trảo hung hăng lao đến, đồng thời xoay người, chém một kiếm về phía Tạ Phong.
Tạ Phong gương mặt ngưng trọng, hai tay bắt chéo trước mặt.
Sơn Hộ Thuẫn lúc nãy đã cắm dưới đất, hắn cũng không còn cách nào khác là dùng tay đỡ đạo kiếm khí kia.
Bành!
Tạ Phong ăn trọn một kiếm khí, cả người văng xa ra vài thước, thổ huyết.
"Sư đệ..."
Đám người Lục Mẫn Nhi lo lắng gọi lớn.
Đạo kiếm khí kia phát ra là Hoa Miên Nhược đã khống chế lực lượng, nếu như phát ra toàn lực, Tạ Phong lúc này đã bị chẻ đôi người ra rồi.
Tạ Phong chật vật đứng dậy, hai tay hiện lên vết chém, máu chảy ròng ròng.
'Nữ nhân kia đúng là quá mạnh!'
Vương Nhất Tự cũng năm nương tử cũng trở nên lo lắng cho thương thế của Tạ Phong, đứng ngồi không yên.
Hoa Miên Nhược nhẹ nhàng đáp xuống, lạnh lùng nói.
"Có còn muốn tiếp tục?"
Tạ Phong ánh mắt rực cháy.
Vận tất cả khí lực còn lại, hét lớn.
"Tiếp tục!"
Hắn sau đó liền biến mất khỏi chổ đang đứng.
Hoa Miên Nhược giật mình, đưa kiếm lên phía bên trái.
Bành!
Tạ Phong thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến tối đa, lao đến áp sát Miên Nhược, đồng thời tung ra một quyền.
Hoa Miên Nhược bị đánh lui lại bốn năm bước, khẽ nhíu mày.
Còn chưa kịp làm gì thì Tạ Phong lại áp sát đến.
Nàng liền vung kiếm chém tới phía trước, nhưng chỉ chém trúng vào hư ảnh.
Bành!
Hoa Miên Nhược nhận trực tiếp một chưởng vào bên hông, văng ra năm sáu thước.
Nàng vội vàng đứng dậy.
Một chưởng kia của Tạ Phong đã làm nàng thương tổn khá nặng.
Ánh mắt Hoa Miên Nhược lúc này không thể theo kịp di chuyển của Tạ Phong được nữa.
Lăng Ba Vi Bộ là loại thân pháp thượng thừa của Tiêu Dao phái, Tạ Phong lại là dồn hết linh lực vào hai chân mà thi triển ra tối đa loại thân pháp này, Hoa Miên Nhược cho dù có là Kiếm Vương thì mắt nàng cũng không thể nào theo kịp được.
Tạ Phong lại vận thân pháp áp sát đến.
"Quỳ Hoa Bạo Nộ!"
Hoa Miên Nhược vận khí lực, xung quanh người liền xuất hiện chi chít kiếm khí lao ra, cả trăm đạo kiếm khí.
Đây là chiêu kiếm mà Hoa Miên Nhược đã khổ luyện rất lâu, những đạo kiếm khí xuất hiện xung quanh người nàng không một góc chết, thủ có, mà công cũng có.
Có thể nói, với tình huống không thể bắt kịp được sự di chuyển của đối phương, thì chiêu kiếm này xuất ra chính là chìa khóa để lật ngược tình thế.
Tạ Phong bây giờ không quan tâm đến trăm đạo kiếm khí xuất ra xung quanh Hoa Miên Nhược, hắn cứ thế dùng Lăng Ba Vi Bộ điên cuồng lao đến, như một con thú hoang đang vồ lấy con mồi.
Rẹt...roạt...roạt...
Quần áo Tạ Phong bị kiếm khí chém cho rách tả tơi, đỏ cả máu.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Hoa Miên Nhược nhăn mặt.
'Hắn liều chết hay sao?'
Liền đưa kiếm đón đỡ quyền pháp đang lao tới.
Bành!
Hoa Miên Nhược bị đánh thối lui lại mươi thước.
Hai tay đau buốt, hai chân mày nàng khẽ nhăn lại.
Toàn khán đài bỗng chốc im bặt, không một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, tất cả đều nín thở chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Dân chúng Hàn Vân thành chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng không dám thở mạnh, đứng hình như những tượng đá, không ai cử động.
Tạ Ứng Thành đã đứng bật dậy từ lúc nào, toàn thân không ngừng run lên, khóe miệng co giật liên hồi, nước mắt chảy ra như suối, che kín cả gương mặt.
'Lực lượng quả là thật mạnh...'
Hoa Miên Nhược khó khăn nghĩ, nàng định vận thân pháp lao lên, nhưng trọng tài lại nhảy đến ngăn cản.
"Ngừng lại!"
Hoa Miên Nhược gương mặt đặc sắc, nhìn lại.
Nàng bị Tạ Phong áp sát liên tục, bị đánh cho thối lui liên tục, không hề để ý đến vị trí của mình.
Hiện tại, nàng đang đứng phía ngoài võ đài.
Tạ Phong nhìn Hoa Miên Nhược, cười gượng.
"Ta...thắng..."
"Bên thắng, đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong!"
Trọng tài hô lớn thông báo.
Tạ Phong thân thể liền đổ ập xuống, không còn chút sức lực nào.