Chương 202: Huynh ấy là chưởng môn của Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự lại hướng mũi kiếm về phía một tên trưởng lão khác của Thiên môn Đại học các trực chém tới thì Hạ Bác gồng mình hét lớn.
"Ta...ta đồng ý!!!"
Oành!
Nhưng mà Vương Nhất Tự vẫn vờ như không nghe thấy gì, một kiếm lạnh lùng chém xuống tên trưởng lão khiến hắn bị kiếm khí đè lún xuống nền đá, chết ngay tức khắc.
"Lão già nhà ngươi nói hơi chậm a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Cơ mà ngươi đồng ý cái gì thế?!"
Vương Nhất Tự giả đò ngơc trệ quay lại hỏi Hạ Bác.
"..."
Hạ Nhữ Yên, Chu Mộng Tuyền khoé miệng giật giật.
'Rõ ràng là chỉ muốn giết người chứ nào phải là đến giúp đỡ đâu...'
"Ta...ta...đồng ý...với yêu cầu của ngươi...
Xin hãy ngừng tay..."
Hạ Bác khổ sở cố đánh vần từng từ.
Hạ Bác, hắn, khi trước còn cứng rắn thách thức Vương Nhất Tự vì hắn cho rằng Thiên môn Đại học các là tông môn lớn đứng đầu đại lục với mấy trăm năm tồn tại, một tên thanh niên như Vương Nhất Tự không thể có cái gan mà diệt tông được, chỉ là lời nói hòng ép buộc Hạ Bác, hắn, phải nhường nhịn.
Nhưng hắn thật không ngờ đó không phải là lời nói suông, tên thanh niên này là một kẻ điên dám nói dám làm, trời không sợ đất cũng không sợ.
Hạ Bác, hắn tuy ngoài mặt cứng rắn nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn biết sợ, và nỗi sợ lớn nhất của hắn chính là tận mắt chứng kiến Thiên môn Đại học các mà hắn và những đời Các chủ trước đây khổ công gây dựng sụp đổ.
Nếu như Thiên môn Đại học các không còn thì hắn làm sao có thể đối diện được với những bậc tiền bối trước đây, làm sao còn có thể ngẩng mặt lên mà nhìn đời được nữa?
Thiên môn Đại học các là tất cả đối với hắn!
"Hửm?
Yêu cầu gì cơ?!!"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu ngốc trệ nhìn Hạ Bác hỏi.
"Bản tọa trí nhớ không được tốt cho lắm, không nhớ là đã đưa ra yêu cầu gì a!"
"....."
Hạ Bác không thể nói nên lời trước cái thái độ ép người quá đáng đến cùng cực của Vương Nhất Tự, hắn lúc này hận không thể bóp chết cái tên nhóc con ngông cuồng này.
Nhưng mà việc bây giờ mà hắn có thể làm được chỉ là nhịn.
Phải nhịn!
Nếu như hắn thách thức tên điên này như lúc trước không chừng Thiên môn Đại học các đến viên gạch cũng không còn.
Hạ Bác, hắn rơi vào thế bí nhưng vẫn có thể giữ được cái đầu lạnh, hắn không vì lời lẽ khiêu khích kia của Vương Nhất Tự tác động mà không kiềm chế được cảm xúc.
Hắn giận, rất giận, nhưng dù có giận cũng không ích gì, cái tên đeo mặt nạ này thực lực thật sự quá khủng bố, hắn tự nhận ra được lúc tên này xuất ra thanh kiếm kinh khủng kia, cho dù có là đỉnh phong Nhân giới cũng chưa chắc gì tiếp được dù chỉ là một kiếm.
Hơn nữa, Thiên môn Đại học các trên dưới phải đến hàng vạn đệ tử, ấy vậy mà tên này có thể đường đường chính chính đi vào từ phía cửa chính mà không bị bất cứ ai trong đại điện phát hiện, cũng không thấy bất kỳ tên đệ tử nào cảnh báo, rõ ràng tất cả đệ tử phía bên ngoài đều đã bị đánh gục, nếu không thì tình huống sẽ trở nên rất hỗn loạn chứ không phải như thế này.
Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
Hạ Bác rối rắm.
Hắn từ lúc lên tiếng ngăn Vương Nhất Tự thì đã buông xuống cái tôi của bản thân, không còn tự xưng là bản tọa.
Đứng trước một tồn tại khủng bố thế này, việc giữ lại cái tôi cho bản thân chỉ là hành động cực kỳ ngu ngốc mà thôi.
"Ta...đồng ý với ngươi...kể từ lúc này...sẽ an phận... không xen vào việc của Thiên môn Đại học các...
Tất cả...sẽ do Yên nhi...toàn quyền quyết định..."
Hạ Bác ngập ngừng nói.
"Chỉ vậy thôi?!!"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?!!"
Hạ Bác lấy hết sức bình sinh hét lớn.
'Tên khốn kiếp nhà ngươi, chẳng phải ban nãy ngươi nói như thế hay sao?!!'
Hạ Bác trong lòng chửi rủa Vương Nhất Tự.
"Thế còn chuyện Nhữ Yên tự ý thả Trác Hồng Quân?"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Chuyện...xem như không có gì...ta sẽ không truy cứu nữa..."
Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lắc đầu nói với Hạ Bác.
"Như vậy cũng không được!
Chỉ là lời nói suông, bản tọa làm sao biết chắc ngươi có giữ lời hay là không?
Đến khi bản tọa rời đi, ngươi lại lật lọng thì biết làm thế nào?!!"
"Ngươi muốn ta làm thế nào...thì mới chịu tin?"
Hạ Bác nhíu mày.
"Thanh kiếm trước mặt ngươi, cầm lấy nó!"
Vương Nhất Tự chỉ tay vào thanh kiếm mà khi nãy hắn cắm xuống trước mặt Hạ Bác.
Hạ Bác tay phải cầm lấy chuôi kiếm kéo lên, sau đó hỏi Vương Nhất Tự.
"Thế nào?"
"Dùng nó tự phế đi một cánh tay của ngươi, nếu như ngươi làm được thì chứng tỏ ngươi không nói dối!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"....."
Hạ Bác im lặng.
Lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho Hạ Nhữ Yên phải hốt hoảng, còn đám trưởng lão, cao tầng và Chu Mộng Tuyền thì kém chút đứng không vững.
'Tự phế một cánh tay?!!
Thế khác nào tự hủy đi một nửa tu vi của bản thân cơ chứ?!!'
Đám trưởng lão trong lòng không khỏi hoang mang, mọi ánh mắt đều hướng về phía Hạ Bác.
"Ca!
Làm như vậy...có hơi quá đáng!"
Hạ Nhữ Yên gấp gáp nói.
Dẫu sao Hạ Bác cũng là phụ thân của nàng, nàng không thể nhìn phụ thân nàng tự hủy hoại bản thân, cho dù phụ thân của nàng có nghiêm khắc với nàng thế nào, có trừng phạt nàng ra sao thì đó cũng là người đã sinh ra nàng, nàng không thể không lên tiếng ngăn cản cho được.
"Quá đáng?!"
Vương Nhất Tự vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Bác, đáp lời Hạ Nhữ Yên.
"So với những gì lão đối xử với muội, chỉ phế đi một cánh tay mà lại quá đáng hay sao chứ?!!"
"Muội không...
Cho dù thế nào thì người vẫn là phụ thân của muội!
Ca ca, hãy thủ hạ lưu tình có được không?!!"
Hạ Nhữ Yên van nài.
"Không được!"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Làm sai thì phải chịu phạt, chẳng phải tông điều của Thiên môn Đại học các là như vậy hay sao?
Nếu như phụ thân của muội thật lòng muốn cứu cả tông môn, thật lòng thay đổi, thì phế đi một cánh tay thì có gì lớn lao đâu chứ?"
"Nhưng mà..."
Hạ Nhữ Yên ngập ngừng.
"Được!"
Hạ Bác gằn giọng nói.
Hắn sau đó lấy hết can đảm, nhắm mắt lại, giơ thanh kiếm lên trực chém vào vai trái.
Hạ Nhữ Yên phía xa liền lập tức vận thân pháp lướt đến chỗ Hạ Bác hòng ngăn hắn lại.
"Phụ thân, không!"
Keng!
Thanh âm kim loại va chạm vào nhau khiến cho Hạ Bác ngốc trệ liền mở mắt ra, hắn ngơ ngác vì tình huống xảy ra.
Hạ Nhữ Yên cũng khựng lại, ánh mắt nàng vẫn còn chất chứa sợ hãi nhưng những nếp nhăn trên trán đã giãn ra, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đám trưởng lão, cao tầng cũng là ngạc nhiên với tình huống xảy ra trước mắt.
Trước khi lưỡi kiếm kịp chém vào vai Hạ Bác thì Vương Nhất Tự liền xuất hiện bên cạnh Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chặn đường kiếm của hắn.
"Ngươi... chuyện này là sao...?"
Hạ Bác trán nhăn lại hỏi.
"Ngươi không hề do dự, cũng như lực lượng của kiếm chém xuống cũng là không ghìm lực lại, chứng tỏ ngươi không hề nói dối!
Nếu là kẻ khác, bản tọa đã để mặt hắn, nhưng ngươi dù sao cũng là phụ thân của Nhữ Yên nếu như vì chuyện này mà ngươi bị thương tích gì thì muội ấy sẽ không tha cho bản tọa a!"
Vương Nhất Tự chậm rãi giải thích, sau đó thu lại Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, sát khí của thanh kiếm cũng biến mất.
Cả đám người không còn bị sát khí đè chặt liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Vương Nhất Tự quay lưng bước đi về phía Hạ Nhữ Yên, hắn dừng lại bên cạnh nàng lưng vẫn quay về phía Hạ Bác, hắn đặt tay lên vai Hạ Nhữ Yên nhẹ nhàng nói.
"Chuyện này xem như xong, tiếp theo phải trông chờ vào muội rồi!"
"Muội sẽ không làm huynh thất vọng!"
Hạ Nhữ Yên gật đầu đáp lời Vương Nhất Tự, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào phụ thân nàng.
"Huynh còn việc phải làm ở môn phái không tiện nán lại đây lâu, cũng đến lúc phải tạm biệt a!"
"Huynh đi liền sao?!!"
Hạ Nhữ Yên bất ngờ quay lại hỏi gấp.
"Ừm"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Chuyến đi đến Đông Bắc Hải vốn là để tìm cách cứu đệ tử của huynh, bây giờ cũng nên nhanh quay trở lại..."
Hạ Nhữ Yên hiện lên tiếc nuối.
"Đừng buồn, thời gian còn dài, huynh muội ta sẽ còn gặp lại nhau!"
Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Hạ Nhữ Yên sau đó từ tốn bước ra cửa đại điện.
"Ca ca..."
Hạ Nhữ Yên gọi với theo bóng lưng Vương Nhất Tự.
Nhưng khi Vương Nhất Tự bước đến bậc cửa đại điện chợt khựng lại.
"Lão già, thực lực của lão phải nói là ở Nhân giới này rất ít đối thủ, có thể nói lão đang đứng ở trên bậc đỉnh phong của Nhân giới cũng không ngoa..."
Hạ Bác nhíu mày, chưa hiểu được ý trong câu nói của Vương Nhất Tự.
"Tu vi cảnh giới đã là Bán Đế, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể đặt chân vào cảnh giới Võ Đế, thế lão đã bao giờ tự hỏi tại sao vẫn không thể nào đạt được cơ duyên để tấn thăng cảnh giới hay là chưa?"
Vương Nhất Tự chậm rãi hỏi.
"Ta...ta cũng không thể hiểu được... rốt cuộc là nguyên do ở đâu... khiến ta cứ kẹt mãi ở Bán Đế..."
Hạ Bác gương mặt hiện lên sầu não.
"Đó là do chấp niệm trong lòng lão!
Chỉ cần có thể buông bỏ được chấp niệm này, lão mới có thể tấn thăng cảnh giới, phi thăng lên Thượng giới!"
"Chấp niệm...?"
"Ha ha ha!
Sau khi lão sắp xếp xong xuôi việc ở Thiên môn Đại học các hãy đến tìm bản tọa, bản tọa sẽ giúp lão xóa bỏ chấp niệm của bản thân!"
Vương Nhất Tự cười lớn, tay phải giơ lên vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt sau đó hắn vận thân pháp nhảy đi, chớp mắt đã biến mất.
Đến không tiếng động, đi cũng rất nhanh, hành động của Vương Nhất Tự khiến cho đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các ngơ ngác trong vài khắc.
Sau khi Vương Nhất Tự đi khỏi, Hạ Nhữ Yên liền đi đến chỗ Hạ Bác, dìu lão đứng dậy.
"Phụ thân..."
Nàng ngập ngừng không biết nên nói gì cả.
Hạ Bác cũng hiểu sự khó khăn trong lời nói của nhi nữ liền giơ tay ra hiệu cho nàng dừng lại.
Lão hiện tại trong lòng rối bời.
Phải nói, lão từ lúc bước vào cảnh giới Võ Thánh thì đã luôn có một mối bận tâm rất lớn, chính là làm thế nào để bước vào Võ Đế.
Lão đã nghiên cứu rất nhiều về lịch sử của các Võ Đế, tìm tòi và thử đủ mọi cách thức, nhưng cuối cùng vẫn là không thể bước qua cái ranh giới Võ Đế kia.
Chuyện này khiến lão cứ canh cánh trong lòng những năm qua.
Ngày tháng cứ thế trôi đi nhưng cảnh giới tu vi của lão vẫn cứ dậm chân tại chỗ, điều này dần khiến cho lão nản lòng cứ thế buông bỏ dần ý nghĩ phi thăng Thượng giới.
Và rồi, lão quyết định dồn hết tâm tư vào Thiên môn Đại học các.
Nếu như lão không thể thực hiện ước mơ của bản thân ở Thượng giới thì lão sẽ thực hiện nó ở Nhân giới này, đó chính là làm cho Thiên môn Đại học các trở thành tông môn lớn mạnh nhất Tinh Không đại lục này.
Tính tình lão cũng thay đổi dần, trở nên khắc khe với bản thân và những người xung quanh hơn, kể cả nhi nữ của mình lão cũng không thể cũng không muốn quan tâm đến, trong mắt của lão chỉ có tông môn mà thôi.
Nhưng đến hiện tại, đối mặt với một tồn tại kinh khủng như tên thanh niên kia, lão mới nhận ra một điều, lão đã dần dần lạc lối trong chính cái ước muốn của bản thân.
Nếu như tên thanh niên kia có thể giúp lão tấn thăng cảnh giới, lão sẵn sàng giao lại tất cả cho Nhữ Yên, không chút bận lòng.
Lão rất tò mò muốn biết tên thanh niên kia liệu có cách nào có thể giúp được lão hay không.
Cái ước muốn năm nào đã nguội lạnh trong lòng lão bỗng cháy lên hừng hực.
"Yên nhi, thanh niên đó... rốt cuộc là thân phận thế nào...?"
Hạ Bác nhăn mặt hỏi.
"Phụ thân..."
Hạ Nhữ Yên trong khoảnh khắc hơi bất ngờ với câu hỏi của lão.
"Người có còn nhớ, lúc nhi nữ còn nhỏ từng lạc vào Thuỷ Long Đàm hay không?
Chính tại nơi đó, nhi nữ đã gặp huynh ấy!"
"Vậy ra đó chính là tên nhóc đã giúp con lấy được truyền thừa của Băng kiếm chi Đế năm xưa sao?"
Hạ Bác thay đổi thái độ, giọng nói cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày.
Nhận ra được tình tiết này, ánh mắt Hạ Nhữ Yên bất giác hiện lên kinh ngạc, nhưng nàng liền kìm chế lại cảm xúc, gật đầu đáp lại.
"Chính là huynh ấy!"
"Con có biết tu vi cảnh giới của tên đó không?"
"Nhi nữ cũng không rõ..."
Hạ Nhữ Yên lắc đầu.
"Nhưng mà...nhi nữ có thể chắc chắn một điều...
Ở Tinh Không đại lục này, huynh ấy là không có đối thủ!"
"Là vậy sao..."
Hạ Bác trầm ngâm.
"Phụ thân, người còn nhớ những gì Trác trưởng lão báo cáo khi trở về tông môn hay không?"
Hạ Nhữ Yên trở nên sốt sắng.
"Ta vẫn nhớ rõ!
Nhưng mà những gì Trác Hồng Quân nói, nghe rất vô lý!
Không thể nào ở Nhân giới này là có kẻ làm được những chuyện như thế!"
"Phụ thân, những gì Trác trưởng lão nói, tất cả đều là sự thật!
Người mà Trác trưởng lão nói đến cũng chính là ca ca!"
"Thanh niên đó...và kẻ ở Lạc Vẫn đảo...là một người?!!"
Hạ Bác kinh ngạc liền quay lại nhìn Hạ Nhữ Yên hỏi gấp.
"Đúng vậy!
Là cùng một người!
Huynh ấy chính là chưởng môn của Thương Sơn phái!
Chính là cái Thập lưu môn phái mà Trác trưởng lão nói đến!".