Chương 195: Khởi hành đến Thiên môn Đại học các.
Phịch!
Trương Tấn nhảy từ lưng Cổ Băng Long Quy xuống mặt cát ẩm ướt của bờ biển Đông Bắc Hải, cả người hắn trở nên nhẹ nhõm lạ thường, hắn nói với một giọng điệu như vừa trút đi gánh nặng.
"Ai nha, cuối cùng... cuối cùng cũng về đến đất liền a!
Khi trở về môn phái, ta nhất định phải nghỉ ngơi thật thoải mái một ngày mới được!"
"Nếu ngươi không ngại dọn dẹp nhà xí một tháng thì cứ việc nghỉ tu luyện!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.
Gương mặt Trương Tấn hiển hiện lên đặc sắc.
"Thiên Cầm, không sao không sao...
Sư đệ ngươi cũng đã cố hết sức lúc ở Lạc Vẫn đảo a!
Nếu như Thiên Tuyết tỉnh lại, bản tọa sẽ để các ngươi nghỉ tu luyện một ngày, thích làm gì cũng được a!"
Vương Nhất Tự nói xen vào, phất tay hủy triệu hồi Cổ Băng Long Quy.
"Đa tạ chưởng môn!"
Trương Tấn mừng rỡ cúi đầu nói lớn.
"Đúng là không có tiền đồ!..."
Lục Thiên Cầm liếc Trương Tấn bằng nửa con mắt, hừ lạnh một cái sau đó quay người bước đi.
"Vương chưởng môn..."
Lúc này Trác Hồng Quân đứng phía sau chợt lên tiếng.
"Chuyện dị tượng ở Lạc Vẫn đảo đã kết thúc, Trường Sinh giáo cũng đã bị diệt, mối họa tiềm tàng ngoài khơi Đông Bắc Hải đã được dọn dẹp, cũng là lúc ta nên thu xếp mọi việc ở phân đà Hồ Hải thành sau đó quay về chánh tông báo cáo cho các chủ..."
"Trác trưởng lão có còn nhớ việc đã hứa với bản tọa...?"
Vương Nhất Tự không quay lại, chậm rãi hỏi.
"Chuyện đó, Vương chưởng môn cứ yên tâm!
Trác Hồng Quân ta trước giờ chữ tín làm đầu, nếu đã hứa với Vương chưởng môn thì nhất định ta sẽ giữ đúng lời hứa!
Nói được làm được!
Ba ngày sau, ta sẽ đến Thương Sơn phái bái phỏng!"
Trác Hồng Quân nghiêm túc đáp lại câu hỏi của Vương Nhất Tự.
"Tốt a!
Nếu vậy, hẹn gặp Trác trưởng lão sau ba ngày nữa!"
Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu.
"Cáo từ!"
Trác Hồng Quân hai tay ôm quyền, nói, sau đó cùng Kiều nhi vận thân pháp bay về phía phân đà Thiên môn Đại học các tại Hồ Hải thành.
"Chưởng môn, khi trước chúng ta từ Thương Sơn đỉnh đến Đông Bắc Hải này phải mất đến hơn sáu ngày đường, thời gian quay về cũng sẽ vậy...e là cuộc hẹn ba ngày với Trác trưởng lão kia sẽ không thể diễn ra được..."
Lục Thiên Cầm nhắc nhở.
"Chúng ta sẽ không quay về môn phái bây giờ..."
Vương Nhất Tự lắc đầu đáp lời Lục Thiên Cầm.
"Phu quân... nếu không quay về môn phái... không lẽ chàng định đến Thiên môn Đại học các...?"
Trương Tố Tố ngập ngừng hỏi.
Cả đám ngốc trệ xen lẫn kinh ngạc nhìn vào Vương Nhất Tự.
"Chính xác!"
Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi thẳng đến Thiên môn Đại học các chánh tông!"
"Vương...
Chưởng môn, người sao lại muốn đến Chánh tông Thiên môn Đại học các?!!"
Lý Mộng Vân hoang mang hỏi gấp.
"Vân nhi, ngươi trước đây từng là đệ tử của Thiên môn Đại học các, ngươi là người hiểu rõ nhất quy chế quy định tông điều của Thiên môn Đại học các..."
Vương Nhất Tự tay chắp sau lưng chậm rãi giải thích.
"Trác trưởng lão kia, bản tọa xem xem nàng là người rất biết giữ lời, nàng ta đã hứa với bản tọa sẽ gia nhập vào Thương Sơn phái.
Nhưng mà..."
"Nhưng mà một khi Trác trưởng lão quay về chánh tông và nói ra chuyện đó, người sẽ bị khép vào tội phản tông..."
Lý Mộng Vân tiếp lời Vương Nhất Tự với giọng điệu đầy lo lắng.
"Đúng là như vậy!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Ở Thiên môn Đại học các thì tội phản tông là tội nặng nhất!
Trác Hồng Quân thân phận còn là trưởng lão, tội nặng càng thêm nặng..."
"Phu quân sợ rằng Trác trưởng lão sẽ không thể nào đến được Thương Sơn phái ta...?
Vì thế mà chàng định đến Thiên môn Đại học các là để giúp Trác trưởng lão... thiếp nói có đúng không...?"
Trương Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
"Ta chính là có ý như thế!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Nhưng mà...
Ở chánh tông Thiên môn Đại học các...Võ...Võ Thánh là không đếm xuể...Bán Đế...cũng là nhiều vô kể...
Cho dù... chưởng môn không e ngại đám Võ Thánh đó... nhưng mà chúng ta chỉ có vài người, đối đầu với một Nhất lưu tông môn lớn mạnh nhất Tinh Không đại lục này, chuyện này e là..."
Lý Mộng Vân khuyên can.
"Dừng!"
Vương Nhất Tự chợt quay lại giơ tay ra hiệu cho Lý Mộng Vân.
"Vân nhi, bản tọa hiểu được suy nghĩ của ngươi.
Nhưng mà... ngươi hiện tại đã chính thức trở thành đệ tử của Thương Sơn phái, không còn bất cứ mối liên hệ gì với Thiên môn Đại học các!
Đã là đệ tử Thương Sơn phái thì không vì kẻ địch hùng mạnh trước mắt mà thoái lui, đây là tôn chỉ của môn phái ta!
Hơn nữa..."
Nói đến đây Vương Nhất Tự gương mặt trở nên nghiêm túc, giọng cũng trầm lại.
"Trác Hồng Quân, nàng ta tuy chưa chính thức gia nhập Thương Sơn phái, nhưng cũng đã được bản tọa chấp thuận, cũng xem như là đệ tử ký danh của môn phái.
Bản tọa không cho phép bất cứ kẻ nào, bất cứ thế lực nào đụng đến đệ tử của bản tọa, dù là Nhị hay Nhất lưu tông môn, bản tọa cũng sẽ khiến chúng chết không có chỗ chôn!"
Lý Mộng Vân khoé miệng hơi giật.
'Giờ ta rút khỏi Thương Sơn phái này... liệu...có còn kịp không...?'
Lòng nàng hoang mang.
Phía bên kia, Trương Tấn cúi gầm mặt, gương mặt hiện lên vẻ đáng thương.
'Ta...ta rốt cuộc là...đến khi nào mới được trở về môn phái đây...?!!
Chưa bao giờ...ta thấy nhớ... Thương Sơn như lúc này...'
Hắn khổ sở suy nghĩ.
Như hiểu được suy nghĩ của Trương Tấn, Lý Liên Hoa bước lại gần vỗ vỗ vào vai hắn.
"Sư huynh, ngươi đừng có mà ủ rũ như thế chứ...
Chỉ là một Nhất lưu tông môn thôi mà, có chưởng môn và ba sư nương cùng đi, chúng ta há lại sợ bọn chúng?"
'Sợ...ta rất là sợ a!
Đó không phải là tông môn bình thường đâu!
Là Thiên môn Đại học các đấy!
Là tông môn lớn mạnh nhất Tinh Không đại lục này đấy!'
Trương Tấn tròng lòng gào thét lên.
Phập!
"Ngưng càm ràm và đứng thẳng người lên cho ta!"
Lục Thiên Cầm cắm Ỷ Thiên kiếm xuống trước mặt Trương Tấn, gằn giọng nói.
"Ngươi như thế còn có phong thái của Thương Sơn phái hay sao?!!"
Trương Tấn giật bắn người, lập tức đứng thẳng lên
"Ngươi đã sẵn sàng đến Thiên môn Đại học các chưa?
Hay là muốn có thêm động lực?!!"
Lục Thiên Cầm ánh mắt sắc lạnh liếc Trương Tấn khiến hắn lạnh cả sống lưng theo đúng nghĩa đen.
"Đã sẵn sàng thưa sư tỷ!"
Trương Tấn dõng dạc đáp lời Lục Thiên Cầm.
Đám người nhìn vào Trương Tấn chỉ biết cười khổ, không thốt ra được lời nào
Ba!
Ba!
Ba!
Vương Nhất Tự vỗ tay xua đi bầu không khí căng thẳng kia, ôn tồn nói.
"Nếu như các ngươi đều đã sẵn sàng, chúng ta bây giờ sẽ khởi hành a!"
"Chưởng môn, Chánh tông Thiên môn Đại học các nằm ở Giang Nam thành cách chỗ này khoảng hơn một ngày đường nếu như ta vận thân pháp mà đi...
Đệ tử có thể dẫn đường..."
Lý Mộng Vân lên tiếng.
Lý Mộng Vân, nàng, không hề muốn đối đầu với Thiên môn Đại học các một chút nào, nhưng đây là ý của Vương Nhất Tự, là thân phận đệ tử, nàng bắt buộc phải tuân theo, cũng không thể từ chối.
Hơn nữa, Trác Hồng Quân là cô cô của nàng, nàng không thể để người cô cô này gặp phải nguy hiểm, nàng nhất định phải đến Thiên môn Đại học các chánh tông.
"Tốt lắm!
Vậy chúng ta lập tức khởi hành!
Đi thôi, các bảo bối!"
Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu cho cả bọn, sau đó bước đi với phong thái ung dung thường ngày.
Ba ngày sau.
Tại một khoảng rừng thưa cách Giang Nam thành hơn ba mươi dặm.
Xoạt!
Xoạt!
Xoạt!
Hai nữ nhân gấp gáp vội vã, bằng hết sức lực vận thân pháp lao đi.
Phía sau lưng hai nữ nhân kia là một toán hơn hai mươi người đang ráo riết đuổi theo.
Khục!
Nữ nhân phía trước bỗng chốc khựng lại, miệng phun ra ngụm máu, bàn tay đè chặt vào ngực, gương mặt hiện lên đau đớn nhăn nhó.
"Tỷ tỷ... không sao chứ...?"
Nữ nhân phía sau lập tức dừng lại, bước nhanh đến dìu nữ nhân đang bị thương, giọng đầy lo lắng hỏi.
"Ta...ta không...sao..."
Nữ nhân bị thương gắng gượng nói.
Đám người đuổi theo hai nữ nhân liền nhảy đến bủa vây hai nàng, ánh mắt đe dọa, trên tay lăm lăm vũ khí.
Một tên trung niên với gương mặt dữ tợn hiển hiện sát khí bước lên trước, giọng ồm ồm cười lớn.
"Ha ha ha!
Lãnh trọn một chưởng của bản tọa còn muốn trốn?
Đúng là không biết thân biết phận!
Bắt trói bọn chúng đem về tông môn để đường chủ xử lý!"
Tên trung niên ra lệnh cho đám người, trên người hắn toả ra bàng bạc là khí tức áp bức kinh người.
Nữ nhân bị thương hừ lạnh một cái, gắng gượng đứng dậy, nắm chặt chuôi kiếm, căm giận từng chữ một.
"Bọn ta...dù có chết...cũng không quay về nơi đó!"
"Có gan thì đến mà bắt giữ bọn ta!"
Nữ nhân kia thêm vào.
Hai nữ nhân lưng đối lưng, mũi kiếm chĩa về phía đám người, ánh mắt hiện lên giận dữ.
Hai nữ nhân này không ai khác chính là Lan nhi và Kiều nhi, đệ tử chân truyền của Trác Hồng Quân.
"Ha ha ha!
Khẩu khí quả là không nhỏ a!"
Tên trung niên cười lớn.
"Sư phụ như thế nào thì đệ tử như thế ấy!
Cùng là phản đồ, cùng là cá mè một lứa!
Nếu như không biết sống chết như thế, vậy thì đừng trách bản tọa ra tay độc ác!"
Tên trung niên liền bộc phát khí đè ép đến Lan nhi cùng Kiều nhi khiến cả hai lập tức khuỵu xuống, miệng phun ra máu.
Hai nàng lúc trước liều mình trốn khỏi tông môn đã bị người của Thiên môn Đại học các đánh trọng thương, nhưng vì Kiều nhi che chở cho Lan nhi lãnh trọn một chưởng của tên trung niên kia thương thế có phần nặng hơn mấy lần, hai nàng vốn đã gần như kiệt sức, không thể nào chống chọi lại với khí tức của tên trung niên.
"Không... không được sỉ nhục...sư tôn của bọn ta, tên chết tiệt kia!!"
Kiều nhi gằn giọng nói.
Mặt tên trung niên có phần nhăn lại trước lời nói kia của Kiều nhi, hắn là Lỗ Trung Ban, là phó đường chủ Giới luật đường của Thiên môn Đại học các, vị thế xem xem còn cao hơn Trác Hồng Quân mấy bậc, ấy vậy mà hai nữ đệ tử kia lại dám thốt lời ngông cuồng thậm chí còn chửi rủa hắn trước mặt bao nhiêu là đệ tử, cơn giận này hắn không nuốt nổi.
"Phản bội tông môn, tội chứng rành rành, không cần thiết xét xử, bản tọa thay mặt đường chủ Giới luật đường phán các ngươi tội chết!
Xông lên, giết chết hai nha đầu chết tiệt đó cho bản tọa!"
Lỗ Trung Ban gằng giọng, lớn tiếng ra lệnh cho đám đệ tử.
"Đến đây!"
Kiều nhi gằn giọng.