Chương 120: Thiên duyên tiền định.
"Viêm Ân Đế... thần thiếp cầu xin người...xin người hãy cứu lấy Cổ Thiên Hoa Cung..."
Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung đầu cúi sát đất, hướng Vương Nhất Tự hành lễ, nói trong nước mắt.
Vương Nhất Tự hết sức kinh ngạc vì lời nói của Cung chủ, nàng bị giam ở đây ba trăm năm lại có thể biết được thân phận của hắn ở kiếp trước.
"Ngươi...tại sao lại biết bản tọa là Viêm Ân Đế...?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Đây là khả năng thần thiếp có được...ngay từ lúc mới sinh ra...
Tuy chỉ là... những hình ảnh mờ nhạt thoáng qua... nhưng thần thiếp có thể...nhìn được quá khứ...và cả tương lai..."
Cung chủ ngẩng đầu lên đáp lời Vương Nhất Tự.
"Ra vậy..."
Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt.
"Ngươi là một Tiên tri!"
"Vâng...có ...có thể nói là vậy..."
Cung chủ gật đầu.
"Vậy có thể cho bản tọa biết tên của cô nương, có được không?"
"Thưa..."
Cung chủ định lên tiếng thì liền bị Vương Nhất Tự giơ tay ngăn lại.
"Bản tọa từ lâu đã không còn là Viêm Ân Đế.
Bây giờ bản tọa chỉ là chưởng môn của một cái Thập lưu môn phái bình thường mà thôi.
Ngươi không cần dùng kính ngữ với bản tọa, cứ xưng hô như bình thường là được"
"Vương... Vương chưởng môn...thần thiếp có thể gọi người là... Vương chưởng môn... được không?"
Cung chủ e dè hỏi.
"Tất nhiên là được!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Thần thiếp...tên là...Hoa Vi Nghi..."
"Hoa Vi Nghi... một cái tên đẹp....mà chủ nhân của cái tên này...cũng rất đẹp a!"
Vương Nhất Tự gật đầu thản nhiên nói.
Hoa Vi Nghi ngượng chín cả gương mặt, cúi đầu xuống, không dám nhìn trực tiếp vào Vương Nhất Tự trước lời khen của hắn.
"Hoa cung chủ, có biết tại sao chuyện tên Cao Vấn kia muốn trở thành Ma Tổ lại liên quan đến Thiên Tuyết, đệ tử của bản tọa, hay không?"
Hoa Vi Nghi im lặng vài giây để cho tâm tình bình tĩnh trở lại, sau đó ngẩng đầu lên, nói.
"Đệ tử Triệu Thiên Tuyết của Vương chưởng môn chính là chìa khóa để giúp Cao Vấn có thể trở thành Ma Tổ tiếp theo..."
"Chìa khóa...?
Giải thích như thế cũng quá là ngắn gọn đi a.
Hoa cung chủ, có thể nào dài dòng hơn một chút không?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.
"À...ừm... Triệu Thiên Tuyết...chính là...đầu thai chuyển kiếp của... Thiên Ma chi thể..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.
"Thiên Ma chi thể...?
Thiên Tuyết lại là chủ nhân của Thiên Ma chi thể...?"
Vương Nhất Tự không khỏi kinh ngạc, tự lẩm bẩm một mình.
'Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
Tên Cao Vấn kia sở hữu Ma hạch do Ma Tổ để lại nhân gian.
Cao Vấn, hắn, muốn trở thành Ma Tổ thứ hai thì phải sở hữu cả Thiên Ma chi thể.
Với một cơ thể bình thường thì không thể nào chứa đựng được nguồn sức mạnh vô cùng kinh khủng của Ma Tổ, chỉ có kẻ sở hữu Thiên Ma chi thể mới có thể mà thôi.
Đây chính là lý do Thiên Tuyết bị bắt cóc!'
Hệ thống thêm vào.
"Hiện giờ đệ tử của Vương chưởng môn đang ở chỗ sâu nhất của Cổ Thiên Hoa Cung...
Cao Vấn...hắn đang sử dụng ma lực từ viên Ma hạch để tách Thiên Ma chi thể ra khỏi cơ thể của nàng...
Vương chưởng môn... nếu như không nhanh ngăn cản hắn...thì..."
Hoa Vi Nghi còn chưa nói hết câu thì Vương Nhất Tự nói chen vào, giọng giận dữ.
"Cái tên Cao Vấn chết tiệt!
Nếu như đệ tử bảo bối của bản tọa có mệnh hệ gì, bản tọa sẽ bắt ngươi trả một cái giá đắt gấp trăm gấp ngàn lần!!!"
Vương Nhất Tự đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, hắn muốn lập tức đi cứu Thiên Tuyết.
Chuyện này bây giờ không còn là của riêng Thương Sơn phái nữa rồi, nếu như Cao Vấn có được Thiên Ma chi thể hắn sẽ trở thành Ma Tổ, và Nhân giới sẽ phải một lần nữa chìm trong bể máu, không những Nhân giới mà những giới vực khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tin đồn ở Yêu giới bây giờ đã được xác nhận là hoàn toàn chính xác.
Nếu như Ma Tổ hồi sinh, đội quân ma nhân một lần nữa trỗi dậy, cộng thêm cả thực lực của Yêu giới cùng tham gia, trận chiến đó e là sẽ còn kinh khủng hơn năm xưa gấp mấy lần.
"Hoa cung chủ, phiền cung chủ dẫn đường cho bản tọa.
Bản tọa sẽ giúp ngươi giết tên Cao Vấn kia, và giải thoát cho Cổ Thiên Hoa Cung!"
"Thần thiếp... thần thiếp...không thể..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.
"Tại sao lại không thể?
Không lẽ Hoa cung chủ không muốn tận mắt chứng kiến tên Cao Vấn kia phải đền tội hay sao?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Thần thiếp... muốn... muốn lắm chứ... nhưng mà... lực bất tòng tâm..."
Hoa Vi Nghi cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền nhà, nấc lên từng tiếng.
"Thần thiếp...không thể tự rời...rời khỏi...phong ấn này...
Phong ấn mà...mẫu thân...thần thiếp để lại...đúng...đúng là...có thể bảo vệ...cho thần thiếp khỏi ma khí...khỏi tên Cao Vấn kia... cũng có thể...giúp thần thiếp...không bị lão hóa...bởi thời gian... nhưng mà...
Nhưng mà... nếu thần thiếp...rời khỏi...vòng tròn trận pháp này...sẽ lập tức...vong mạng..."
Thanh xà nằm bên cạnh dụi đầu vào hông Hoa Vi Nghi như an ủi nàng, ánh mắt nó trở nên buồn bã như thấu hiểu nỗi khổ tâm của chủ nhân.
Gương mặt Vương Nhất Tự hiển hiện lên khắc khổ, hắn có thể cảm nhận được tâm tư của nữ nhân trước mặt.
Nếu như đổi lại là hắn, bị nhốt trong một nơi như thế này suốt ba trăm năm, không thể tự do hành động, bị phong ấn giữ chặt một nơi, không thể đứng dậy mà đi tới đi lui, thì hắn chắc đã phát điên lên rồi.
Vương Nhất Tự thầm cảm phục ý chí kiên cường của nàng.
Phải là một ý chí như thế nào, phải là một lòng kiên định như thế nào, mới có thể ngồi ở nơi này và chờ đợi kia chứ?
"Không có cách nào để Hoa cung chủ có thể ra khỏi vòng tròn phong ấn này sao?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Phong ấn này... rất mạnh... nhưng không phải là không...có điểm yếu..."
Hoa Vi Nghi khẽ lau đi nước mắt.
"Những kẻ... bất cứ là phàm nhân nào... nếu không có liên quan gì đến...ma giới...đều có thể tác động vào...phong ấn..."
Hoa Vi Nghi ánh mắt nhìn qua Thanh xà nằm cạnh.
"Để đề phòng... những kẻ có ý định xấu... tiếp cận phong ấn...mẫu thân thần thiếp...đã để lại Tiểu Thanh...vừa có thể bảo vệ cho thần thiếp...cũng là giúp thiếp có người bầu bạn...
Phong ấn này...chỉ có thể bị phá...bằng máu của người... người mà..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng.
"Người như thế nào...?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Chỉ có người được...trời định sẵn...là... thiên duyên tiền định...của thần thiếp...mới có thể...phá vỡ phong ấn này..."
Hoa Vi Nghi cúi đầu, giọng nhỏ lại.
Khoé miệng Vương Nhất Tự giật giật liên hồi trước câu nói của Hoa Vi Nghi.
'Cái thể loại phong ấn gì thế này...?!!!
Mẫu thân của nữ nhân này, đầu óc có vấn đề à?!!!
Gì mà Thiên duyên tiền định chứ?!!
Ở cái nơi khỉ gió này, thì làm gì có người nào như thế lọt vào đây cơ chứ?!!!'
Vương Nhất Tự lòng gào thét lên.
Hoa Vi Nghi cũng biết rõ điều này.
Nàng, vào những năm đầu ở nơi đây, cũng là hy vọng một người như thế sẽ xuất hiện, sẽ giải thoát cho nàng khỏi phong ấn, sẽ đem nàng rời khỏi cái nơi chỉ toàn là bóng tối này.
Nhưng mà hy vọng đó dần phai theo thời gian.
Bất cứ ai, bất cứ phàm nhân nào, khi bước vào Cổ Thiên Hoa Cung, nếu không bị ma khí ma hóa, thì cũng bị ma nhân giết chết, cái hy vọng đó làm sao có thể xảy ra được cơ chứ?
Và, kể từ lúc nhìn thấy hình ảnh Viêm Ân Đế ở quá khứ, hy vọng được giải thoát của nàng đã hoàn toàn tắt ngấm, thay vào đó là hy vọng vào một ngày Cổ Thiên Hoa Cung cùng những người gặp nạn ở đây sẽ có thể được giải thoát.
Nàng từ lâu đã không còn hy vọng nữa rồi.
Rời khỏi nơi này là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Cái chết đối với nàng vốn chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, nhưng, nàng không muốn chết vào lúc này, trước khi tên Cao Vấn chưa trả giá cho tội ác mà hắn gây ra, nàng không thể chết.
"Vương chưởng môn... người có thể...có thể giúp thần thiếp...trả mối thù tông môn...giúp thần thiếp giết chết kẻ đã hại chết mẫu thân...của thần thiếp... được không?
Đây là tâm niệm của thần thiếp...
Thần thiếp biết... người rất mạnh... người có thể dễ dàng giết tên Cao Vấn kia...
Thần thiếp...thần thiếp...không cần phải thoát khỏi nơi này...chỉ cần tên Cao Vấn kia chết đi...như vậy thần thiếp cũng đã...mãn nguyện...
Xin người...hãy..."
Hoa Vi Nghi một lần nữa cầu xin Vương Nhất Tự, nhưng lại bị hắn ra hiệu ngừng lại.
"Vương... chưởng môn...?"
Hoa Vi Nghi hoang mang, nhỏ giọng hỏi.
"Hoa cung chủ...bản tọa hỏi ngươi một câu được chứ?"
"Xin Vương chưởng môn cứ hỏi..."
"Cao Vấn, tên chết tiệt đó, dám bắt cóc đồ đệ bảo bối của bản tọa, dù Hoa cung chủ không cầu xin bản tọa thì bản tọa cũng phanh thây hắn ra!
Nhưng mà...
Nếu như có thể thoát khỏi đây, nếu như có thể được giải thoát khỏi sự giam cầm này, Hoa cung chủ, ước muốn của ngươi khi đó là gì?!"
"Ước muốn của... thần thiếp sao...?"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng trước câu nói của Vương Nhất Tự, mắt nàng trở nên ươn ướt.
"Ước muốn sao...?"
"Phải!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Thần thiếp...chỉ mong muốn...tên Cao Vấn... chết mà th..."
"Không! Không phải cái ước muốn này!
Mà là ước muốn cho chính bản thân Hoa cung chủ kia!"
Vương Nhất Tự ngắt lời Hoa Vi Nghi.
Câu hỏi của Vương Nhất Tự không phải là Hoa Vi Nghi không hiểu, nhưng mà, nàng không biết phải trả lời hắn như thế nào cả.
Tự do sao?
Với nàng, hai chữ tự do là quá xa vời.
Nàng ở nơi này, đối mặt với bóng tối thường trực xung quanh đã rất rất lâu, lâu đến mức nàng còn không thể nhớ nổi bầu trời bên ngoài ra sao.
Bầu trời...?
Hoa Vi Nghi ngước mắt nhìn lên trần nhà cao hun hút âm u tối tăm, nàng khẽ rơi lệ.
Phải rồi, bầu trời đêm, bầu trời đêm với ngàn vì sao lấp lánh, nàng đã rất lâu, rất lâu rồi không thể nhìn thấy nó.
"Bầu trời..."
Hoa Vi Nghi ấp úng.
"Thần thiếp... muốn một lần nữa...nhìn thấy...bầu trời bên ngoài kia...
Đó...đó...là ước muốn...của thần thiếp..."
"Vậy sao...?"
Vương Nhất Tự hỏi nhỏ, sau đó ngón tay đưa lên miệng, hắn cắn một cái vào ngón tay, sau đó nhỏ máu của mình xuống nền nhà.
Hoa Vi Nghi ngốc trệ nhìn giọt máu của Vương Nhất Tự thấm vào nền đá.
"Vương chưởng môn... chuyện này...?"
"Nếu như chỉ có một chút cơ hội nhỏ nhoi, bản tọa nghĩ cũng là nên thử!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Nhưng mà...
Cả hai chờ đợi hơn một, hai phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra, phong ấn vẫn còn y nguyên ở đó.
"Kỳ lạ!
Sao lại không có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?!!"
Vương Nhất Tự ngốc trệ, tự hỏi.
'Đầu ngươi bị lừa đá hay gì?!!
Thiên duyên tiền định, trăm ngàn vạn người chỉ có một, ngươi tự tiện nhỏ máu vào vòng tròn trận pháp cứ như là ngươi chính là người đó vậy?!!!
Ngươi hơi bị ảo tưởng rồi đấy!!!'
Hệ thống gào thét lên.
"Vương chưởng môn...đa tạ người...đã vì thần thiếp...mà không tiếc...hy sinh máu của mình...
Nhưng mà...có lẽ... thần thiếp... không có được... vinh dự...đó..."
Hoa Vi Nghi khẽ mỉm cười với Vương Nhất Tự, một nụ cười chất chứa nổi đau trong lòng.
Cuối cùng thì hy vọng duy nhất của nàng là Vương Nhất Tự cũng không thể giúp nàng thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà, ngay lúc Hoa Vi Nghi khẽ thở dài trong nỗi thất vọng thì vòng tròn trận pháp đột nhiên sáng lên.
Rắc...
Rắc...
Lớp màn chắn của phong ấn chợt nứt ra trước sự ngỡ ngàng của Hoa Vi Nghi.
Trong khoảnh khắc, nước mắt nàng rơi theo từng mảnh vỡ của phong ấn.
Là thật sao?
Đây rốt cuộc là thật sao?
Không phải là đang nằm mơ đúng không?
Phong ấn...
Phong ấn đã bị phá rồi sao...