Chương 83: Thương Sơn phái không chỉ là một môn phái.
Hậu viện phía sau Thương Sơn phái.
"Ngươi đến rồi đấy à?"
Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, ánh mắt dán vào những đám mây vờn quanh Thương Sơn đỉnh, chậm rãi nói.
"Đệ tử đã đến!
Không biết chưởng môn có việc gì cần đến đệ tử?"
Âu Dương Kiệt hai tay ôm, khẽ cúi đầu nói.
"Ngươi cảnh giới tu vi hiện giờ là gì rồi?"
"Đệ tử vừa phục dùng đan dược mà chưởng môn ban thưởng, căn cốt tiến lên một bậc, đã là Trung phẩm Căn cốt, cảnh giới cũng vừa bước vào Nhất phẩm Võ Đồ..."
"Tốt a!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng, sau đó quay người lại, hắn lấy ra từ không gian giới chỉ một món vũ khí nhìn rất lạ mắt đưa cho Âu Dương Kiệt.
"Chưởng môn...đây là...?"
Âu Dương Kiệt nhìn thứ vũ khí trên tay, ngốc trệ hỏi.
"Là Thương Sơn phái Đại Hoả công!
Đây, để bản tọa chỉ ngươi cách sử dụng!"
"Dị giới Hoả pháo Thương Sơn.
- Tên: Súng trường AWM.
- Giới thiệu: Là loại súng bắn tỉa chuyên dụng được dùng trong quân sự.
- Tính năng: Tầm bắn xa, khả năng gây sát thương cực lớn, độ chính xác cao. Kết hợp với ống ngắm 8x, có thể tự do điều chỉnh tiêu cự, nhìn trong đêm.
- Hạn chế: Độ giật khá lớn."
Loay hoay một hồi, Âu Dương Kiệt cũng nắm bắt được cách sử dụng thứ vũ khí mới, hắn giơ súng lên, vào tư thế nhắm bắn.
Cũng như Desert Eagle, súng trường AWM cũng được nạp đạn từ Tinh hạch của hung thú.
"A Kiệt, nhắm vào tảng đá kia!"
Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía tảng đá to nằm cách xa chỗ hai người hơn ngàn thước.
Âu Dương Kiệt mắt nhắm mắt mở, tay điều chỉnh tiêu cự của ống ngắm, hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó nín thở, ngón trỏ đặt vào cò súng.
Bang!
Ầm!
Ầm!
Một âm thanh chói tai vang lên, viên đạn dược bắn ra với một tốc độ cực nhanh, xé toạc không gian lao về phía trước, sau đó cắm sâu vào tảng đá rồi xuyên qua làm cho tảng đá vỡ nát.
Âu Dương Kiệt sau khi bóp cò, thân thể liền bị độ giựt của súng đẩy mạnh về phía sau, cả người và súng văng xa hơn hai mươi mấy thước.
Toàn thấn lấm lem bụi đất, Âu Dương Kiệt chật vật đứng dậy.
"Độ giật quả là rất mạnh a!"
Vương Nhất Tự nhận xét.
Âu Dương Kiệt cầm súng đi lại chỗ Vương Nhất Tự.
"Thấy thế nào?!"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Chưởng môn, thứ vũ khí này quả là rất ngưu bức!
Có thể làm vỡ nát cả một tảng đá ở khoảng cách xa như thế, xem chừng không thứ vũ khí nào ở đại lục này có thể sánh bằng!"
Âu Dương Kiệt bàn tay vuốt ve khẩu súng xuýt xoa.
"Nhưng độ giật của nó là quá mạnh..."
"Ngươi có lòng tin chế ngự được nó không?"
"Đệ tử có lòng tin!"
Âu Dương Kiệt không cần suy nghĩ, liền trả lời Vương Nhất Tự, ánh mắt hiện lên kiên quyết.
"Tốt, tốt a!
Có lòng tin là rất tốt!"
Vương Nhất Tự thu hồi lại AWM vào không gian giới chỉ, tay vỗ vỗ vào vai Âu Dương Kiệt.
"Môn phái Luận võ lần này bản tọa sẽ cho ngươi cơ hội để tham gia.
Nếu như đạt được thứ hạng cao, món vũ khí này xem như phần thưởng bản tọa tặng cho ngươi!"
Âu Dương Kiệt hai con mắt chợt lóe sáng lên, toàn thân run run.
Hắn là rất muốn tham gia Môn phái luận võ nhưng vì tu vi cảnh giới so với các sư huynh sư tỷ thấp hơn rất nhiều, tự cho bản thân là không có cơ hội để mà tham gia.
Nay chính chưởng môn mở lời cho hắn một cơ hội, tâm tình hắn như được giải phóng, sự quyết tâm, lòng tự tin hừng hực trỗi dậy.
Môn phái Luận võ là giải đấu nơi mà các môn phái gần xa đưa đệ tử đến để tỉ thí, luận bàn võ học, nếu như tham gia và đạt được thứ hạng cao thì không những môn phái đó sẽ được vinh danh mà đệ tử tham gia tên tuổi cũng sẽ nổi như cồn, gần xa đều sẽ biết tới.
Đây là cơ hội mà Âu Dương Kiệt luôn khao khát!
Hắn không để tâm đến cái sự nổi tiếng kia, cái hắn muốn là được một lần nữa quay trở lại, nói cho cả Đại lục này biết, Âu Dương Kiệt, hắn vẫn còn sống, rằng hắn không phải là phế vật!
"Đa tạ chưởng môn đã cho đệ tử cơ hội tham gia Môn phái Luận võ!
Đệ tử sẽ cố gắng hết sức, quyết không phụ lòng kỳ vọng của chưởng môn!"
Âu Dương Kiệt lập tức quỳ xuống, nói to.
"Rất tốt!"
Vương Nhất Tự đỡ hắn đứng dậy.
"Trở về tập luyện tiếp thôi!"
"Đệ tử cáo lui!"
Âu Dương Kiệt tay ôm quyền cúi chào, sau đó hừng hực khí thế đi về phía khu luyện tập.
Cuối cùng, sau bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu cố gắng, ngày đăng ký Môn phái Luận võ cũng đã đến.
Từ sáng sớm tinh mơ tất cả đệ tử Thương Sơn phái đã tập trung đầy đủ tại diễn võ tràng chờ đợi, tất cả đều có chung một tâm trạng háo hức, nôn nóng, ai cũng mong muốn chưởng môn sẽ lựa chọn mình tham gia giải đấu.
Bầu không khí Thương Sơn náo nhiệt, rần rần hẳn lên.
"Môn phái Luận võ, mỗi môn phái được phép đăng ký năm đệ tử, chắc chắn sẽ có ta trong đó, ta dù sao cũng đã là Võ Sư đỉnh phong a"
"Ngươi nằm mơ!
Ngươi mới chỉ là Võ Sư đỉnh phong mà muốn tham gia?
Ta đã là Võ Tông Nhất phẩm mà còn chưa lên tiếng đây này!"
Rất nhiều lời xì xầm, bàn tán, tranh luận xem xem ai sẽ là những người được chọn diễn ra giữa đám đệ tử.
Nhưng mà...cái bầu không khí ấy không kéo dài được lâu.
Đám đệ tử xếp hàng trước đại điện từ lúc mặt trời còn chưa mọc, đến giờ mặt trời đã lên được bốn, năm sào, mà vẫn chưa thấy chưởng môn của bọn hắn đâu cả.
Đến khi cửa đại điện mở ra, mọi ánh mắt đều dán vào Vương Nhất Tự đang uể oải bước ra, trông bộ dạng vẫn còn ngái ngủ.
Vương Nhất Tự cặp mắt quan sát một vòng quanh diễn võ tràng, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ.
"Hửm?
Mới sáng sớm đám các ngươi sao lại xếp hàng đứng đây?
Các ngươi định nghỉ tu luyện hôm nay hay gì đấy?"
Hự....
Đám đệ tử kém chút phun ra một ngụm máu, trong lòng gào thét lên.
'Trời đã gần trưa rồi, còn sáng sớm gì nữa chứ??!'
'Tất nhiên là xếp hàng đợi chưởng môn chứ còn sao nữa!!!'
'Chưởng môn thật đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao??'
"Phu quân, chàng đừng có trêu chọc bọn hắn nữa!
Hôm nay là ngày tiến hành đăng ký Môn phái Luận võ, chẳng phải vừa nãy thiếp đã nói với chàng rồi sao?"
Trương Tố Tố chậm rãi bước ra, nhẹ nhàng nói.
Tiếp sau đó Mộc Phiến La cũng từ từ bước ra khỏi đại điện.
"Vậy...vậy à...?"
Vương Nhất Tự quay qua nhìn Tố Tố, bộ dạng giả vờ như vừa nhớ ra, sau đó hắn quay qua đám đệ tử, gãi gãi đầu.
"A ha ha...kém chút bản tọa quên mất hôm nay là ngày đăng ký Môn phái Luận võ nên dậy hơi trễ a!"
Hắn cười xoà.
Đám đệ tử khoé miệng giật giật liên hồi.
"Chưởng môn, người đừng đùa giỡn nữa!
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, còn chần chừ sẽ lỡ việc lớn."
Lục Thiên Cầm gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lẹm, nhắc nhở Vương Nhất Tự.
"E hèm!"
Vương Nhất Tự lấy giọng, ngực ưỡn về phía trước, hai tay chắp ra sau lưng, ra vẻ uy nghiêm.
"Bản tọa chỉ muốn đùa một chút để cho không khí bớt căng thẳng mà thôi..."
Hắn ngưng một nhịp, sau đó tiếp tục nói.
"Như các ngươi đã biết, hôm nay Môn phái Luận võ tại Hàn Vân thành tiến hành đăng ký.
Và theo như luật đưa ra, mỗi môn phái chỉ được đăng ký tối đa năm đệ tử để tham gia tranh tài.
Thương Sơn phái ta trên dưới hơn trăm nhân, khiến bản tọa rất khó lựa chọn, bản tọa trằn trọc khó ngủ suốt cả đêm qua để lựa chọn ra năm đệ tử thích hợp nhất, đó cũng là lý do mà sáng nay bản tọa dậy trễ a."
Vương Nhất Tự dừng lại, quan sát một lượt đám đệ tử lần nữa.
Hắn có thể thấy được niềm mong chờ hiện lên trong mắt từng người.
"Triệu Thiên Tuyết!"
"Có đệ tử!"
Thiên Tuyết khẽ nở một nụ cười, tự tin bước lên phía trước.
"Lục Thiên Cầm!"
Thiên Cầm khi được Vương Nhất Tự gọi tên chỉ lạnh lùng bước lên, không một lời đáp lại.
"Trương Tấn!"
"Có đệ tử!"
Trương Tấn dõng dạc hô lớn, ưỡn ngực bước lên.
"Lý Liên Hoa!"
"Có...đệ tử...!"
Lý Liên Hoa trước giờ tính tình khá nhút nhát, khi bị gọi đến tên, nàng khẽ giật mình, lắp bắp trả lời, sau đó cũng bước lên trước, ngang hàng với ba người kia.
Bốn đệ tử đầu tiên được Vương Nhất Tự lựa chọn không nằm ngoài suy đoán từ trước của tất cả đệ tử, bốn người này xét về thực lực đều là vượt trội hơn hẳn những đệ tử còn lại, nhất là Lục Thiên Cầm.
Ực...
Chỉ còn lại một chỗ trống, cả đám nuốt nước bọt chờ đợi, hy vọng rằng mình sẽ được chưởng môn gọi tên.
"Âu Dương Kiệt!"
Vương Nhất Tự hô lớn.
"Có đệ tử!"
Âu Dương Kiệt tự tin bước lên phía trước sau khi được gọi tên, phía sau lưng liền bắt đầu có những tiếng xì xầm, bàn tán.
Tất cả các đệ tử, kể cả Triệu Thiên Tuyết, Trương Tấn, Lý Liên Hoa đều tỏ ra ngạc nhiên với lựa chọn này của chưởng môn, chỉ có Lục Thiên Cầm là không hề biểu lộ một chút nào cảm xúc.
Chẳng phải chưởng môn đã nói việc lựa chọn đệ tử tham gia Môn phái Luận võ dựa vào thực lực hay sao chứ?
Âu Dương sư đệ là người có tu vi cảnh giới thấp nhất trong đám đệ tử, sao lại được chọn?
Trong đám đệ tử có kẻ hiểu, có kẻ không, có kẻ chấp nhận, cũng có kẻ thắc mắc, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
Đây là quyết định của chưởng môn, bọn chúng không dám cũng không thể có lời lẽ ngờ vực.
Nhưng tiếng bàn tán mỗi lúc một nhiều hơn, rất nhiều ánh mắt dò xét, ganh tỵ, thậm chí là ghét bỏ tập trung vào bóng lưng Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt, hắn có thể cảm nhận được việc này nhưng hắn không hề tỏ ra một nao núng nào, việc này, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Vương Nhất Tự giơ tay lên ra hiệu cho đám đệ tử ngừng bàn tán lại, liền lập tức tất cả đều im lặng.
"Bản tọa biết các ngươi đang rất ngạc nhiên khi bản tọa chọn Âu Dương Kiệt tham gia Môn phái Luận võ lần này.
Nhưng bản tọa có lý do của bản tọa!
Tuy rằng A Kiệt chỉ mới gia nhập môn phái không lâu, và tu vi cảnh giới cũng là thấp nhất trong đám đệ tử, nhưng, nỗ lực của hắn, sự cố gắng của hắn, hơn hẳn tất cả mọi người!
Mỗi ngày, trong khi các ngươi yên giấc ngủ thì hắn vẫn đang miệt mài tập luyện với hy vọng nhanh chóng mạnh lên, nhanh chóng bắt kịp với các ngươi!
Bản tọa cảm phục sự quyết tâm đó của hắn!"
Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp, lại tiếp tục nói.
"Trong tất cả các ngươi, có ai đã từng từ một thiên tài rớt xuống trở thành một phế vật hay chưa?
Trong tất cả các ngươi, có ai đã từng bị hôn thê từ hôn, bị nhục nhã trước mặt tất cả người thân, bạn bè và gia đình chưa?
Trong tất cả các ngươi, có ai đã từng bị chính gia tộc của mình, chính người thân của mình ruồng bỏ, để rồi phải lang thang đầu đường xó chợ, từ một thiếu gia dòng chính của một đại gia tộc tiếng tăm trở thành một kẻ ăn mày hay chưa?
Tất cả những cái đó, Âu Dương Kiệt đều đã trải qua!
Nhưng hắn, hắn không hề nản chí, hắn không hề tự phụ, hắn vẫn quyết tâm làm lại cuộc đời!
Ngay bây giờ, ngay lúc này đây, hắn là một tên đệ tử của Thương Sơn phái, cũng như các ngươi!
Cả bản tọa, cả nương tử của bản tọa, và tất cả các ngươi, đều là gia đình của hắn.
Thương Sơn phái không chỉ là một môn phái, mà nó còn là gia đình của các ngươi!
Môn phái Luận võ lần này chính là cơ hội để cho Âu sư đệ của các ngươi có thể ngóc đầu lên, có thể chứng tỏ được rằng, hắn không phải là phế vật, là bước đệm để hắn tìm lại những gì đã mất trước kia!
Các ngươi là gia đình của hắn, cớ sao lại nghi kỵ, cớ sao lại ganh ghét, cớ sao lại muốn tranh giành cơ hội được làm lại với chính người thân của các ngươi?!"
Vương Nhất Tự nhíu mày, cao cao giọng hỏi lớn.
"Bản tọa hỏi các ngươi, Âu sư đệ của các ngươi có xứng để được lựa chọn tham gia tranh tài ở Môn phái Luận võ hay không?!!"
"Có!"
"Xứng đáng!"
"Âu sư đệ hoàn toàn xứng đáng!"
"Âu sư đệ! Ta ủng hộ đệ!"
Hàng loạt tiếng cỗ vũ, tiếng đồng thuận vang lên trong đám đệ tử, tất cả bọn chúng, sau những lời nói đầy sức thuyết phục kia của Vương Nhất Tự, đều xúc động, đều là thấu hiểu, đều là đồng cảm với Âu Dương Kiệt.
Vương Nhất Tự lại một lần nữa ra hiệu cho cả đám trật tự.
Hắn nhìn năm tên đệ tử khí thế ngời ngời đứng phía dưới.
"Đây là lúc để cho toàn bộ người dân ở Hàn Vân thành, toàn bộ các môn phái lớn nhỏ biết đến Thương Sơn phái chúng ta!
Bản tọa ra lệnh cho năm người các ngươi, tại Môn phái Luận võ ở Hàn Vân thành, đoạt về năm vị trí cao nhất, các ngươi có tự tin làm được hay là không?!"
"Có!"
Cả năm người cùng đồng thanh hô lớn.
"Rất tốt!
Đi thôi, cùng bản tọa tiến về Hàn Vân thành!"
Vương Nhất Tự phất tay hô lớn.
"Phu quân...."
Mộc Phiến La đứng bên cạnh kéo kéo vạt áo Vương Nhất Tự.
"Thiếp và tỷ tỷ cũng muốn...đi xem náo nhiệt..."
Vương Nhất Tự quay sang hai bên, nhìn thấy hai nương tử đang nhìn mình bằng ánh mắt nài nỉ.
"Ta làm sao lại để hai nàng ở lại môn phái trong dịp này được cơ chứ?"
Vương Nhất Tự ôn nhu nói.
"Đa tạ phu quân!"
Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La gương mặt liền trở nên rạng rỡ, trên môi hai nàng khẽ xuất hiện một nụ cười.
"Nhiệm vụ Tinh Anh: tại Môn phái Luận võ, phái đệ tử đoạt về ba vị trí cao nhất.
Tiến trình nhiệm vụ:
- Hạng 1: 0/1.
- Hạng 2: 0/1.
- Hạng 3: 0/1.
Phần thưởng nhiệm vụ: ???"
Hệ thống nhắc nhở.