Chương 58: Phong ấn bị phá bỏ.
"Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền họ..."
Triệu Thường Côn ra hiệu cho Mộc Phiến La.
Phiến La khẽ gật đầu, bước tới chỗ Triệu Thường Côn.
"Chung Quỳ, ngươi dẫn đường đi!"
Tiểu yêu Chung Quỳ lơ lửng trên không, bay lên phía trước.
"Được rồi chủ nhân, theo ta!"
Vạn Cổ Yêu Đế bây giờ không bận tâm đến Triệu Thường Côn nữa, trước mặt hắn bây giờ là người mà hắn yêu nhất.
Suốt một ngàn năm qua, hắn đã tự dày vò bản thân lẫn cả Thanh Cơ.
Những lời Thanh Cơ nói ra vừa rồi như đâm vào tim hắn, hắn dù biết là sai nhưng hắn không thể dừng lại, hắn không muốn Thanh Cơ biến mất.
Hắn hối hận vì những gì mình đã làm, hắn đã khiến cho người mà hắn yêu nhất phải đau khổ.
Hối hận, hắn thực sự hối hận!
Hắn quỳ đó, thẫn thờ, đau khổ nhìn Thanh Cơ, cố gắng giữ lấy cho mình giọng nói ngọt ngào của Thanh Cơ, thứ mà cả ngàn năm rồi hắn mới được nghe lại.
Đi theo Chung Quỳ, Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La tiến sâu vào bên trong đại điện, xuống sâu phía bên dưới tầng hầm.
Cả ba dừng trước một căn phòng nằm cuối một hành lang dài loe ngoe vài ánh đèn.
Triệu Thường Côn đẩy cửa bước vào.
Không giống như những chỗ khác ở đại điện hoàng cung, bên trong căn phòng là một không gian ngăn nắp, sạch sẽ, với đầy đủ những vật dụng sáng loáng.
"Căn phòng này chính là nơi Thanh Cơ bị giam cầm trong suốt ngàn năm sao?"
Mộc Phiến La nói với giọng thương cảm.
Đổi lại là nàng, bị nhốt trong căn phòng như thế này thì chỉ cần hai ngày là nàng sẽ phát điên lên mà đập phá mọi thứ, chứ không như Thanh Cơ.
"Chủ nhân, Cửu Phách Tam Hồn châm đang ở kia!"
Chung Quỳ ngón tay chỉ về chiếc hộp gỗ đặt trên bàn ở giữa căn phòng.
Cả ba tiến lại gần chiếc bàn, Triệu Thường Côn cầm hộp gỗ lên và mở ra.
Hộp gỗ vừa mở, lập tức bên trong thoát ra một luồng yêu khí bao trùm cả căn phòng.
"Đây là...Cửu Phách Tam Hồn châm sao...?"
Triệu Thường Côn cầm lấy cây châm trong hộp đưa lên quan sát.
Cửu Phách Tam Hồn châm nhìn chẳng khác gì những cây châm bình thường khác, chỉ có là nó dài hơn mà thôi.
Xung quanh cây châm phảng phất một luồng yêu khí màu xanh nhạt làm cho toàn bộ thân châm trở nên óng ánh.
'Thứ tầm thường này có thể phá bỏ phong ấn của ta sao?'
Triệu Thường Côn âm thầm hỏi hệ thống.
"Chủ nhân đừng vì vẻ ngoài mà khinh dễ nó.
Cửu Phách Tam Hồn châm là một thần khí tích tụ nguồn yêu khí rất mạnh.
Nó được Vạn Cổ Yêu Đế dùng nguyên thần luyện chế ra.
Bên trong cây châm còn ẩn chứa một thứ gọi là Tình.
Chính là tình yêu tuyệt đối mà Vạn Cổ Yêu Đế dành cho Thanh Cơ Yêu Hậu, một thứ tình cảm chân thành và đầy những đau đớn.
Phong ấn sức mạnh của chủ nhân vốn là do Ma Tổ áp đặt lên, là Ma.
Trên thế giới này chỉ có Tình mới có thể khắc chế Ma.
Tình yêu chính là thứ mạnh nhất ở thế giới này"
Hệ thống giải thích.
'Vậy làm thế nào mới có thể xoá bỏ phong ấn?'
"Trước tiên, Mộc Phiến La cần phải tránh xa chỗ này.
Tốt nhất là trở lại mặt đất.
Cửu Phách Tam Hồn châm chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, sau đó sẽ tự gãy nát, đến lúc đó, tất cả mọi thứ ở Vạn Cổ Yêu thành sẽ đổ sập, muốn chạy cũng không thể thoát.
Chưa kể, một khi phong ấn bị phá sẽ tạo ra một lực rất lớn, như ta tính toán thì xung chấn tạo ra có thể xoá sổ cả Vạn Cổ Yêu thành trước khi nó kịp sụp đổ"
Hệ thống khuyên.
Triệu Thường Côn liền quay lại nói với Mộc Phiến La.
"Phiến La, nàng và Chung Quỳ có thể trở lên trên mặt đất được không?"
"Tại sao chứ?"
Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi.
"Tốt nhất là nàng và Chung Quỳ nên trở lại mặt đất và tránh xa Hồ Tĩnh Lặng, càng xa càng tốt.
Nếu như sử dụng Cửu Phách Tam Hồn châm, toàn bộ nơi này sẽ đổ sập...sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, nếu như phong ấn của ta bị phá, nàng ở đây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!"
Triệu Thường Côn khuyên.
"Nhưng chàng thì sao?
Thiếp sao có thể yên tâm mà rời đi được chứ?!"
Mộc Phiến La hai chân mày nhíu lại, hỏi.
"Nàng yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lên trên đó và đợi ta, được chứ?"
Triệu Thường Côn kéo Mộc Phiến La lại gần, hôn lên trán nàng.
"Vậy... vậy thiếp...sẽ...sẽ...ở phía trên đợi...đợi chàng..."
Mộc Phiến La đỏ mặt, ngập ngừng nói.
"Chung Quỳ, an toàn của Phiến La giao cho ngươi.
Chăm sóc nàng đến khi ta trở lại!"
Triệu Thường Côn dặn dò Chung Quỳ.
"Chủ nhân yên tâm, ta đảm bảo phu nhân sẽ được an toàn tuyệt đối!"
Chung Quỳ gật đầu đáp lại.
Sau đó Mộc Phiến La cùng Chung Quỳ rời khỏi căn phòng.
Triệu Thường Côn ngồi xếp bằng xuống đất, trên tay cầm Cửu Phách Tam Hồn châm.
Hắn cứ ngồi như thế nhắm mắt hơn một canh giờ.
Khi đã chắc chắn thời gian đã đủ để Mộc Phiến La cùng Chung Quỳ trở lên lại mặt đất, Triệu Thường Côn mở mắt ra.
"Ta phải làm thế nào mới có thể phá bỏ phong ấn đây?"
Hắn hỏi hệ thống.
"Tự tử!"
Hệ thống đáp ngắn gọn.
"Ngươi có bị ngu không vậy?
Ta chết rồi thì ai sẽ giúp Phiến La?
Ai sẽ giết cái đám yêu nhân khốn kiếp kia?!"
Triệu Thường Côn quát lớn.
"Ta dù sao cũng là nữ nhân, ngươi đừng có quát lớn như thế được không?"
Hệ thống trả treo.
"Nữ nhân gì ngươi chứ hả?"
"Chủ nhân bình tĩnh nghe ta nói hết đã!"
Hệ thống thở dài.
"Còn không nhanh nói ra?"
Triệu Thường Côn cáu.
"Ý ta khi nói chủ nhân phải tự tử chính là đâm Cửu Phách Tam Hồn châm thẳng vào chính giữa ngực mình!"
"Thế thì khác quái gì đâu?"
"Khác chứ!
Năm đó tên Ma Tổ trước khi chết đã tích tụ một lượng lớn Ma khí đánh vào ngực chủ nhân.
Ma khí tích tụ thành Ma tâm.
Chính Ma tâm này ngăn cản chủ nhân sử dụng tất cả sức mạnh của mình"
Hệ thống giải thích.
Bàn tay Triệu Thường Côn đặt lên ngực.
"Sao ta không hề cảm nhận được Ma tâm đó đang tồn tại?"
"Đó là vì Ma tâm bị Hắc hoả khí của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chèn ép.
Hắc hoả khí quá mạnh, vì thế chủ nhân không thể nào cảm nhận được có Ma khí tồn tại"
"Thế sao trước giờ ngươi không nói cho ta biết?"
"Vì chủ nhân có bao giờ hỏi đến đâu..."
"..." Triệu Thường Côn.
"Ma tâm tập trung ngay giữa ngực, chủ nhân chỉ cần đâm Cửu Phách Tam Hồn châm vào đó, ma khí sẽ tiêu tán khi tiếp xúc với cây châm.
Một vết thương như thế sẽ không đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân đâu, yên tâm đi!"
Triệu Thường Côn giơ cao Cửu Phách Tam Hồn châm, mũi châm hướng về ngực mình.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
"Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Triệu Thường Côn nói với hệ thống.
Phập!
Triệu Thường Côn đâm mạnh Cửu Phách Tam Hồn châm vào ngực mình, máu của hắn tuôn ra ướt cả áo.
Liền ngay sau đó một vòng tròn trận pháp xuất hiện ngay chỗ hắn ngồi, bao quanh cả căn phòng.
Ngay chổ vết thương, một luồng Ma khí đen ngòm từ từ xuất ra, Cửu Phách Tam Hồn châm cũng toàn thân đột nhiên phát sáng.
Vòng tròn trận pháp phía dưới xoay nhanh liên tục, khiến cho ánh sáng của căn phòng trở nên rất loạn.
Triệu Thường Côn nhăn nhó nhìn cái luồng Ma khí thoát ra khỏi cơ thể, bay xung quanh căn phòng, sau đó vài phút liền tiêu tán đi.
Trận pháp phía dưới cũng từ từ mờ đi, nứt ra.
Triệu Thường Côn rút Cửu Phách Tam Hồn châm ra, liền phục dùng trị thương đan chữa trị vết thương.
Cửu Phách Tam Hồn châm khi vừa được rút ra liền gãy đôi ngay lập tức.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Toàn bộ căn phòng, toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Trận pháp hộ thành từ từ vỡ ra, lớp màn chắn nâng đỡ toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành rơi xuống từng mảng từng mảng tiêu tán.
Đất đá từ phía trên, đủ mọi kích thước, cứ theo những chổ trống mà rơi xuống khắp mọi nơi, như một cơn mưa đất đá ập xuống toàn bộ Vạn Cổ Yêu thành.
Bên trong đại điện hoàng cung, hình ảnh của Thanh Cơ lúc này đã rất mờ nhạt, tựa như sắp biến mất.
Nàng đưa tay lên, cố gắng chạm vào gương mặt hốc hác, che kín nước mắt của Vạn Cổ Yêu Đế.
"Mạc Quân... thiếp... thiếp phải đi...rồi...
Nếu như...có kiếp sau...hãy cùng...cùng nhau..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì Thanh Cơ hồn phách liền tan vào hư vô.
"Thanh Cơ...nàng hãy...đợi ta...
Ta... rất nhanh thôi...sẽ ở...ở cạnh nàng...".
Bên trong căn phòng dưới tầng hầm.
Vòng tròn trận pháp phong ấn sức mạnh của Triệu Thường Côn tiếp tục nứt ra.
Tại những vết nứt những cột Ma khí cứ thế ngùn ngụt bốc lên tích tụ thành một khối cầu đen u ám.
Áp lực mà khối hắc cầu toả ra xung quanh càng lúc càng lớn.
"Chủ nhân đừng nên di chuyển cho đến khi trận pháp hoàn toàn biến mất, nếu không sẽ công cốc"
Hệ thống nhắc nhở.
Triệu Thường Côn hai chân mày nhăn lại, cố gắng tập trung sức lực tạo ra một màn chắn hộ thể hòng chống lại cái áp lực kinh khủng đang đè xuống của khối hắc cầu kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mọi thứ tiếp tục sụp đổ, bụi đất ngợp cả không gian.
Đùng!
Một âm thanh rất lớn phát ra từ phía dưới.
Tiếp sau đó cả Vạn Cổ Yêu thành như chợt đứng yên, không một thứ gì động đậy, đất đá từ trên cao rơi xuống cũng bất chợt ngưng lại, lơ lửng giữa không trung.
Chỉ một chớp mắt sau đó, một vụ nổ kinh thiên động địa diễn ra, một xung chấn màu đen lan rộng ra khắp xung quanh, xóa sổ hết tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
Ngồi trên một mái nhà cao nhất Vạn Cổ Yêu thành, tên quỷ linh lúc đầu bị Chung Quỳ bắt trói, ánh mắt nhìn quan cảnh quen thuộc một lần cuối cùng.
"Hy vọng ngươi...có thể giúp bọn ta... xóa bỏ oán hận...của mình..."
Hắn lẩm bẩm tự nói với bản thân ngay trước lúc xung chấn kinh khủng kia lan tới.