Anh lại trải qua những đêm mất ngủ, cứ thế này thì anh sẽ kiệt sức mất.
Thứ anh sợ chính là khi kiệt sức thì vợ anh sẽ nhốt anh dưới tầng hầm như cái cách yandere giấu người họ yêu.
Bây giờ anh đã luyện tập sơ cấp về nghệ thuật thợ rèn khái niệm vào các đồ vật, anh đã tạo ra vòng cỗ kháng công kích từ xa đó thành tựu trong 3 tháng luyện tập, bây giờ anh quyết định trốn tập để nghỉ ngơi.
Thông thường anh sẽ đến thư viên của vợ để tìm hiểu thế giới tâm linh, anh vẫn ở đó nhưng anh đang say giấc ngủ trên cuốn sách có tựa đề "Làm thế nào để hiểu vợ. " với cuốn sách hơn 10000 trang này đủ tạo điều kiện để anh say giấc.
Tuy quen nhau nhiều năm nếu tôi hồi phục hoàn toàn kí ức nhưng tôi vẫn chưa phó mặc bản thân mình cho cô ấy để làm sugar baby.
Giấc ngủ kéo dài từ trưa đến tối nhưng anh không hay biết cả khách sạn đang tìm kiếm anh.
Một bên khác.
Kisure "Chồng tôi đâu ! "
Quản gia "Tôi không thấy thưa bà chủ ."
Kisure "Nếu các ngươi không tìm được chồng ta về thì đừng hòng mà về nơi này. "
Quản gia "Vâng ! "
Vợ chồng nhà này thật rắc rối.
Sau 2 tiếng tìm kiếm thì cô thấy anh trong thư viện, anh trốn một góc thư viện nơi ít người thấy mà gục lên kệ sách.
Cô nhìn tựa đề cuốn sách anh đọc dang dở mà trong lòng thấy vui vui vì anh quan tâm đến cô nhiều như thế.
Cô nghĩ 'Nếu cứ tiếp tục như thế này tôi sẽ thịt anh ấy mất. '
Tất cả các trò cô bày trong đêm để khơi dậy con mãnh thú trong anh nhưng anh quá bình tĩnh nên giờ mới thành ra như vậy.
Cô nghĩ 'Chà tôi chắc tinh nghịch hơi quá hihi. '
Sau đó cô bế anh ấy về phòng mình để anh ấy nghỉ ngơi. Và cô thay một bộ đồ và nằm kế bên anh.
Cô sẽ biến anh thành chiếc gói ôm của cô và chỉ của cô mà thôi hehe.
Vài tiếng sau cô chìm vào giấc ngủ và anh cũng thế, anh với cô tận hưởng sự hiện diện của nhau. Cả hai cần nhau, thương yêu nhau, nhưng vẫn cần thời gian để tình yêu này nở thành một tình yêu lớn.
Đây là đêm bình yên giữa anh và vợ anh. Anh đã quá mệt mỏi để nghỉ ngợi gì cả và theo bản năng anh kiếm thứ gì đó để ôm để thỏa lấp khoảng trống của bản thân.
Và anh đã thấy cô, anh ôm cô vào lòng và rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ anh có kí ức những năm 16 anh với cô từng ngủ chung, đó là một lần đi chơi riêng với cô, cả hai đi ở biển và ở chung 1 khách sạn cho đỡ tốn tiền.
(Phú bà giả nghèo với main)
Lúc đó tôi và cô ấy là hàng xóm, cô chuyển qua chỗ tôi lúc 5 tuổi. Còn kí ức 6 đến 15 thì chưa mở khóa hết.
Hai đứa thân thiết như thế gia đình để cho hai người đi chơi và lúc đó cô ấy là bạn gái tôi.
Sau 17 đến 18 thì cô ấy bị lực lượng tâm linh cưỡng ép về 280 năm để học tập nghĩa vụ cây thế giới.
Và khi cô ấy đi thì kí ức tôi và gia đình tôi về cô ấy, một người con gái mồ côi ở nhà bên đã biến mất.
Dù có lại một ít trí nhớ nhưng tôi vẫn không quên cảm giác cô mang lại cho tôi.
Và cũng nhờ cô tôi cũng bị yandere nhẹ. Chắc tôi nên đi bác sĩ tâm lí dù biết mình mất trí nhớ nhưng những sự việc này thật khó tin.
Sau đó tôi thức dậy trời đã bắt đầu sáng, gà bắt đầu gáy tôi thấy một hình dáng mà tôi quen thuộc trong 16 năm cuộc đời.
Tôi nói "Dậy đi vợ ơi, trời đã sáng rồi ! "