Nhìn cô cười vui vẻ với mọi người, lòng anh dậy lên cảm giác ghen tị, Tại sao nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh? Tại sao nụ cười ấy chỉ dành cho họ, mà cô không cho anh nụ cười đó? Dù có cười cũng chỉ là nụ cười xã giao. Anh thật sự ghen với họ. Tại sao họ có được nụ cười chân thành của cô, còn anh thì không?
Ngày… Tháng… Năm…
Tiếng thông báo tin nhắn tới, cô nhìn vào điện thoại là một số điện thoại lạ.
"Anh nói chuyện với em có được không?"
"Ai vậy? Tôi có quen bạn không?"
"Là anh Hoàng đây"
"Ồ! Hóa ra là anh. Có gì không ạ?"
"Chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi."
"Được thôi! Mà sao anh có số điện thoại của tôi?"
"Chị Thảo cho anh."
Vô lẩm bẩm:
- Cái bà nhiều chuyện này!
Nói rồi cô lại tiếp tục nhắn tin với anh:
"Ồ! Vậy ạ. Thế anh gọi em có chuyện gì không ạ?''
"Anh hỏi thật nhé."
"Vâng anh hỏi đi."
"Em ghét anh lắm phải không?"
Suy nghĩ một chút cô nhắn trả lời lại:
"Cũng không hẳn."
"Vậy là sao?"
"Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời dễ nghe?"
"Đương nhiên là thật lòng rồi."
"Vì anh khoe của và lười nhác."
Nhìn tin nhắn trả lời của cô, anh trợn mắt kêu lên
- Cái người con gái này! Sao lại có thể nói như thế chứ? Mình khoe của lúc nào chứ? Mình lười nhác lúc nào? Người con gái này thật là... Không thể chấp nhận nổi. Tại sao có thể nói như thế về anh chứ?
Buồn bã nén điện thoại xuống giường, ngã vật xuống. Trong lòng có chút chua xót, anh bỏ cuộc, chính thức bỏ cuộc. Thật sự anh đã thua cô, hoàn toàn thua cô.
Chợt điện thoại có tin nhắn tới:
"Anh sao thế? Giận em ạ?
Miễn cưỡng trả lời:
"Không chỉ là anh đang suy nghĩ thôi."
"Nghĩ cái gì ạ?"
"Nghĩ làm sao để tán được em. hì. hì. hì."
"Cái anh này, đừng đùa như thế! Không vui đâu."
"Không, anh đang rất nghiêm túc. Không có đùa."
Nhìn tin nhắn cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Thật ra cũng không biết từ lúc nào, cô cũng đã thích anh. Nhưng cô cảm thấy, mình không xứng với anh, cả về học vấn lẫn gia thế. Anh là công tử giàu có, cô là gái quê nghèo khổ. Anh học đại học, đi du học, còn cô chỉ học hết lớp 5 đã phải nghỉ học đi làm. Cái gì ở hai người cũng không có cân xứng, họ như hai cực của thế giới, làm sao cô dám ở bên cạnh anh. Mỉm cười chua xót cô nhắn tin lại, giọng đùa cợt.
"Chừng nào anh nghiêm túc làm việc, nghiêm túc trong tình cảm, lúc đấy em có thể nghĩ lại."
"Em là nghiêm túc sao?"
Cô im lặng không trả lời nữa,
"Nói đi! Em trả lời câu hỏi của anh đi!"
Nhưng trả lời anh là sự im lặng.
Tin nhắn của cô là anh trằn trọc suy nghĩ mãi. Cả một đêm không tài nào chợp mắt được. Anh bị làm sao thế này? Tại sao anh phải suy nghĩ về câu nói của cô chứ? Chỉ vì một câu nói bâng quơ, mà lại làm cho anh mất ngủ cả đêm. Anh bị quỷ ám rồi! Vác đôi mắt gấu trúc và mặt phờ phạc tới công ty.
Thấy thế, Dũng hỏi,
- Này! Sao cậu lại có bộ dạng như thế này? Đêm qua lại hoạt động quá sức hả?
- Hoạt động cái con khỉ ấy. Nhìn cái mặt này mà nói vậy được hả?
Dũng cười trừ nói:
- Trước cũng có lần mày hoạt động quá mức, bộ dạng cũng như thế này mà.
Thẹn quá hóa giận anh nói:
- Mày nghĩ lúc nào cũng như lúc nào hả? Bộ mặt kia khác, bộ mặt này khác. Tao cũng đâu còn tìm mấy em nữa đâu mà mày nói thế. Mày cũng biết, đi làm về mệt thế nào rồi, hơi sức đâu mà lên giường với đứa nào nữa.
- Mày thì làm cái quỷ gì chứ. Suốt ngày chỉ đi chọc phá người khác với tiêu tiền, chứ có làm cái gì tử tế đâu mà than mệt.
Chợt nhớ tới những tin nhắn của như anh dịu giọng hất tay nói:
- Thôi tao không đôi co với mày nữa, tao đi làm đây.
Nói rồi anh tìm một chỗ trống bắt tay vào làm.
Dũng không thể tin vào mắt mình, đây là Hoàng sao? Đây là thằng Hoàng mà anh từng biết sao? Không thể tin được! Qua một đêm lại thay đổi như thế này. Ai mà có thể làm cho một kẻ lêu lổng, bất cần như Hoàng lại có thể nghiêm túc làm việc như thế này? Thật là chuyện lạ, không lẽ Hoàng bị ma nhập. Nhất định là thế, chắc chắn là nó bị quỷ ám rồi.
Dũng đâu có ngờ rằng, trong đầu Hoàng bây giờ, chỉ có những dòng tin nhắn của Như. Cô nói đúng về anh, anh đã chơi bời quá nhiều rồi, từ giờ anh sẽ thay đổi, thau để đổi để chứng minh cô đã sai về anh.
........
Từ đó, anh thay đổi rất nhiều chịu khó làm việc. Khiêm tốn hơn, hòa nhã hơn. Nghiêm túc trong mọi vấn đề, cô cũng dần dần gỡ bỏ những định kiến xấu về anh. Cũng không biết từ bao giờ, cô và anh trở nên thân thiết cô cũng không biết nữa. Anh cũng không còn chọc phá cô nữa, cô cũng không còn chơi xỏ anh. Tình cảm họ dành cho nhau, họ không cảm nhận được
Nhưng người ngoài cũng đã sớm nhìn ra, chỉ là họ không nói ra, để người trong cuộc tự nhận ra. Mọi người cũng thầm chúc phúc cho hai người. Liệu cuộc đời có được như mong muốn không?
Ngày… Tháng… Năm…
"Như này ! Quen e lâu vậy mà em vẫn chưa mời anh về chỗ em chơi đâu nhé."
"Chỗ em nhỏ, làm sao chứa được nhân vật lớn như anh. "
Cô nói đùa, chợt tin nhắn tới:
"Em nói gì vậy hả? Vậy có nghĩa là em coi thường anh?"
"Em không có ý đó. Em xin lỗi!"
"Em không muốn cho anh biết chỗ ở của em cũng được, anh không ép em."
Cô và anh im lặng, cả hai không nhắn gì cho nhau nữa.
Tối hôm sau,