Unduh Aplikasi
63.63% Đấng Du Ký Nguyền Hồn Giới / Chapter 7: Lấn át

Bab 7: Lấn át

Nhịp tim của Hương bình thường trở lại, nàng dần hé mắt ra. Tiền bối My mừng rỡ nhảy cẫng lên hét lớn:

-May quá, may quá rồi, em thật sự đã tỉnh lại rồi.

Hương ngồi chồm dậy, bàn tay bóp bóp vào không trung để xem có thật sự được kiểm soát lại cơ thể được chưa, sau khi xác nhận liền mỉm cười một cách mãn nguyện.

My ngơ ngác đứng kế bên nhìn thấy hành động kì quặc đó, tuy nhiên lúc này thì chị ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vào ba phút trước, khi My ấn cái nút kích điện, nhịp tim Hương đã ngừng lại, chị ta như bừng tỉnh khỏi thôi miên, hoảng hốt làm mọi cách để dừng nghi thức này, mém tí xíu nữa là ấn nút gọi cấp cứu.

Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên chị ta Khai Nhãn cho người khác mà lại còn làm một cách sơ xài như thế. Nếu theo đúng quy tắc thì phải chuẩn bị thêm bùa chú gọi hồn, dựng trận pháp ngăn cho nguyền hồn không thừa cơ xâm nhập, trận pháp cản linh hồn không rời quá xa cơ thể,... và nhiều bước khác để đảm bảo nghi thức diễn ra thành công.

Trong trường hợp học viện giúp học viên Khai Nhãn, họ còn yêu cầu kí giấy chấp nhận rủi ro tử vong. Còn đằng này, lỡ như có chuyện gì xảy ta, Long Thiên My phải chịu tội vô ý làm chết người, dẫu gia thế có giúp chị ta thoát khỏi truy cứu trách nhiệm của pháp luật thì lương tâm cũng không thể tha thứ hành vi bất cẩn làm thiệt mạng một nhân tài như vậy, chưa kể thân thế của Hương cũng chả phải dạng vừa.

-À mà sao chị lại bảo là may mắn?

Diệu Hương bắt đầu nhiễm thói trêu người của Kim làm Long Thiên My lấp ba lấp bấp

-À... à... thì...

Bỗng nhiên bụng Hương bất ngờ kêu lên tiếng cồn cào, dù gì chiều giờ nàng vẫn chưa ăn gì cả. My chớp lấy thời cơ đổi chủ đề, vội dẫn Hương tới phòng ăn để "đền bù".

Vừa mở cửa ra thì một con thú nhồi bông tròn vo lao tới làm Hương giật cả mình, nó bay xuyên qua người nàng rồi yên vị chễm chệ trên đầu của tiền bối My.

-Cái... cái gì kia?

Hương hơi run rẩy.

Tiền bối My cười tít cả mắt và giải thích:

-Bảo bối mà lúc đầu chị giới thiệu với em đó. Giờ em có thể nhìn thấy nó rồi. Sao, trông dễ thương không?

Diệu Hương nuốt nước bọt xuống cổ "Trông cũng không đáng sợ cho lắm." rồi khẽ hỏi:

-Dạ... có, em sờ nó được không?

-Được, à mà phải tập trung năng lượng linh hồn nhé. Nếu không sẽ không chạm vào được đâu.

-Làm cách nào ạ?

-À thì chỉ cần tập trung ý nghĩ muốn chạm vào nó là được.

-Dạ.

Hương thử đặt nhẹ tay chạm vào cái cục bông đó vài lần nhưng đều thất bại.

"Có thể bé không biết rằng nếu như bé để bàn tay xuyên qua giữa nguyền hồn, sau đó tập trung linh hồn thì có thể xé toạc nguyền hồn đó, tất nhiên là nếu sức mạnh linh hồn của bé mạnh hơn hẳn, còn không thì chỉ bị đẩy ra mà thôi." Đấng bất ngờ hù dọa.

"Gì mà nghe đáng sợ thế? Thế thôi em không chạm vào nữa." Hương liền rút tay lại

"Làm như em mạnh lắm không bằng. Giờ thì thử chạm một lần nữa đi, việc em sợ sẽ giết chết nó đã giúp em tập trung năng lượng linh hồn vào rồi đấy." Đấng ôn tồn giải thích.

Hương nghe lời, đặt tay nhẹ lên cục bông trắng tinh kia, cảm giác nó mềm nhũn như một quả bóng, rất chi là êm tay.

Hương bế nó trên tay cười nói:

-Quao. Thích thật đó!

-Em trông nó giúp chị nhé, giờ chị sẽ nấu đồ ăn.

-Dạ vâng....

Chưa dứt lời, Hương lại bất ngờ bị giành quyền kiểm soát cơ thể, mở miệng nói:

-À mà thôi, để em giúp chị.

My trả lời với cái giọng như đang khẩn thiết van xin:

-Chị chỉ muốn có cơ hội tạo ấn tượng tốt thôi mà.

-Dẹp, nói không phải xúc phạm chứ thức ăn chị nấu dở lắm.

-Hể, em chưa ăn bao giờ mà.

-Thế giờ em với chị, mỗi người nấu một món, rồi kiểm nghiệm.

-Nhưng mà....

-Bẩm sinh mất vị giác chứ gì? Để em trị cho.

-Em đùa sa.....

Hương bất ngờ lao tới cưỡng hồn tiền bối My, một nụ hôn nồng cháy, hòa quyện đê mê. Chính My cũng không biết tại sao bản thân không hề phản kháng, chỉ biết rằng, đây là lần đầu lưỡi của chị ta cảm nhận được vị ngọt ngào, cả cơ thể nóng bừng lên, rạo rực hơn bao giờ hết.

Tay của Hương vòng qua eo kéo đối phương sát lại, cả hai cứ thế kéo dài tầm một phút.

Gương mặt của My đỏ bừng, không biết thốt nên lời nào, quay người cặm cụi nấu ăn.

Nội tâm Hương gào thét: "Tên biến thái, độc ác, vô lại, thất hứa..."

Kim vẫn tự nhiên trổ tài nghệ nấu nướng của mình trong thân xác của Hương, vừa làm vừa an ủi cô tiểu thư trong đầu:

"Anh chỉ không muốn em phải ăn món ăn dở tệ thôi."

"Ngụy biện, ta ghét ngươi!"

"Thật mà, vừa rồi là anh giúp cô ta chữa trị chứng mất vị giác á."

"Đéo tin!"

-Aaaaa, vị mặn là đây sao, aaa!

Long Thiên My bỗng hét lớn sau khi đưa tay vào miệng nếm thử một ít muối, rồi lần lượt là các loại gia vị khác. Chị ta sau đó hai mắt rưng rưng ôm lấy Hương không ngừng bày tỏ cảm xúc:

-Là em làm sao? Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!

"Đấy, anh có nói dối em bao giờ đâu!" Đấng đắc ý trả lời Hương.

"Im mồm, biết bao cách điều trị, sao nhất thiết phải hôn hít như thế!" Hương vẫn không tha thứ.

"Nếu chữa được bằng cách khác thì em nghĩ tiểu thư nhà giàu như cô ta từ chối à?"

"Không muốn nghe lời nào từ anh nữa, tên phản bội!"

Long Thiên My thấy Hương không lên tiếng, liền chủ động đề nghị:

-Em có muốn thứ gì không, chị thật sự không biết phải đền ơn em thế nào nữa.

-Chị đã giúp em Khai Nhãn, coi như là hòa rồi. Nếu chị muốn cược thêm, thì làm món ăn cho ngon vào.

-Em cứ chê chị thôi, làm sao mà chị nấu ăn dở được chứ. Những ai từng ăn món chị nấu đều khen ngợi hết lời mà.

-Kệ chị, tự nấu tự ăn tự cảm nhận đi. Nếu mà nó dở, thì tối nay em phạt chị nhé.

-Được thôi, ngược lại, chị sẽ phạt em đó!

-Duyệt.

"Tên kia, lại có âm mưu gì thế hả, trả thể xác của em lại mau!"

"Thế em nấu ăn nhé?"

"À thì nấu xong rồi trả em đó!" Hương đành nhân nhượng một tí bởi nàng khá ghét việc nấu nướng.

"Ừ!"

Để cho quý cô đang đói meo đang càm ràm không đợi lâu, Kim nấu món trứng rán và rau xào đơn giản. Trong khi đó, Long Thiên My, người luôn tự hào về khả năng nấu nướng của bản thân, sau khi có thể nếm được hương vị, liền trở nên lúng ta lúng túng.

Hương tính đợi chị ta nấu xong rồi cùng ăn, nhưng mà hơn nửa tiếng vẫn chưa xong, chỉ có thể thở dài một tiếng. Hắn ta hiểu ý, liền độc ác tàn nhẫn điều khiển cơ thể đút từng muỗng "bắt ép" nàng ăn trước.

Hương no nê rồi ngồi đợi thêm mười lăm phút nữa mà vẫn chưa có biến chuyển gì cả, đành tự mình đi vào bếp xem thử tình hình. Long Thiên My lúc này đang ngồi một xó trong gác bếp, cúi gầm mặt khóc thút thít. Thì ra nãy giờ tiền bối tự nấu tự ăn cả chục món trong đấy đến nỗi căng bụng nhưng mà món nào cũng dở tệ, nghĩ lại việc quá khứ từng khoe khoang với người khác về tài nghệ của bản thân mà cảm thấy vô cùng tủi thân, nhục nhã xen lẫn bất lực.

"Tên dẻo miệng kia, giúp em an ủi chị ấy coi! Không được làm điều gì bậy bạ là được!" Hương đành nhờ vả tên biến thái dẻo mồm.

"Gì chứ việc này, để anh lo!"

Đấng điều khiển cơ thể Hương tiến lại gần, ngồi bên cạnh tiền bối My, khoác vai vỗ về an ủi:

-Nay được cảm nhận vị giác, phải vui lên chứ.

-Cảm nhận thì có ích gì cơ chứ. Chị chỉ là một người khoác lác mà thôi.

-Không biết không có tội mà, từ giờ chị có thể cải thiện rồi.

-Chị đã tập nấu ăn từ bé, mà vẫn dở tệ đấy thôi.

-Đấy là chị tự tập nấu chứ bộ. Giờ có em ở đây, em giúp chị.

-Chị sẽ chỉ là một học trò kém cỏi thôi.

-Thật ra chị nấu ăn cũng không tệ lắm đâu.

-Em đang nói dối như họ đã từng thôi phải không?

-Đâu có, nghĩ mà xem, đây là lần đầu chị có vị giác, tất nhiên có những hương vị đó chị không quen rồi, đừng có nghĩ nó quá dở như vậy.

-Híc, nó dở lắm. Chị không muốn cảm nhận vị giác nữa đâu.

Thời cơ đã chín muồi, hắn nhanh chóng lấy tay nâng gương mặt của Long Thiên My lên, nhìn thẳng vào đó bằng đôi mắt long lanh, sau đó ghé sát tai nói nhỏ:

-Vậy để em cho chị thấy được sự ngọt ngào.

Thế là môi chạm môi, cảm giác đê mê đó lại diễn ra một lần nữa, mà lần này, còn bạo hơn, hắn không ngần ngại đưa tay ôm lấy eo của My, xuyên qua lớp áo, kéo dần lên bộ ngực lớn, ma sát đã khiến nhụy hoa dần căng cứng lại. Tay còn lại còn bạo gan hơn, hắn không ngần ngại thọc xuống dưới khám phá, tiền bối My chẳng thể biết được từ khi nào mà quần của cô ta đã bị bung nút.

Phía dưới của cả hai đã ướt nhèm, về phía Hương thì nàng cũng lười gào thét bằng ý chí rồi, chỉ đành thưởng thức bộ phim lãng mạn này vậy, còn My thì vẫn đang bị khóa chặt đôi môi, hai bàn tay mịn màng chỉ níu kéo cho có lệ vì toàn thân lúc này như mềm nhũn ra.

Vì Hương chưa cắt móng tay cho nên hắn không thể đưa vào bên trong khe cấm, chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ làm nóng hạt đậu thần. Sau một hồi thì hắn cũng trả tự do cho cả môi trên và môi dưới, hai người vấn đắm đuối nhìn nhau. Hắn đưa ngón tay đã ướt nhèm lên miệng, mút chùn chụt.

"Èo."

Tiếng than thở của Đấng phát ra, cũng may là trong tâm trí nên tiền bối My không nghe thấy, chị ta vẫn vô tư chờ đợi điều tuyệt vời tiếp theo. Lúc bấy giờ, Hương đã quay về nắm quyền kiểm soát cơ thể, nhưng mà thật ra nàng muốn làm khán giả hơn là diễn viên trong tình cảnh khó xử này.

"Anh sao thế? Có chuyện gì sao?" Nàng vội hỏi hắn, dẫu sao thì làm gì có chuyện hắn dễ dàng trả lại nàng cơ thể giữa chừng như vậy.

"Thôi dẹp, nhỏ này không phải xử nữ đồng trinh. Em tự mình chơi đi."

"Này, giờ em phải làm gì bây giờ, chị ấy đang nhìn em kìa!"

"Ai mà biết, thích thì quất nhau đi, không thì xin lỗi qua loa."

"Đừng đùa như thế chứ!"

Long Thiên My thấy đối phương lặng im, vô cùng khó hiểu, cũng chẳng biết làm gì tiếp theo cho đúng, đành thụ động ngồi đó, không dám làm gì hơn.

Ngặt một nỗi là Hương cũng thế, điều này vô hình chung làm cho cả hai đứng hình. Vài phút thông thường sẽ trôi qua mau chóng nhưng mà giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này thì thật sự rất, rất lâu.

Tới nước này thì My cũng không nhịn được, thử đứng dậy xem có được đối tác kéo xuống sàn hay đòi lên giường gì đó không.

Nhưng mà Hương không gì khác ngoài lập tức đứng dậy theo sau đó cúi đầu xin lỗi rối rít.

Long Thiên My liền thắc mắc:

-Em.... có chuyện gì sao?

-Dạ không ạ, ban nãy em thật hồ đồ mong chị bỏ qua cho.

-Không sao, không... sao.

-Chị ăn gì chưa? Để em nấu cho chị ăn nhé!

-À thôi, nãy giờ chị thử món cũng đã khá no rồi. Giờ chị đưa em về nhà nhé.

-Dạ.

Đi được vài bước, My suy nghĩ điều gì đó rồi khựng lại, quay sang nói:

-Trời cũng đã khuya, hay là đêm nay em ngủ lại đây đi.

-Dạ thôi, như thế không tiện.

-Sao lại không tiện, em xem, đã mười một giờ rồi, chị đưa em về xong lại phải đi xe một mình, cô đơn lắm, hay là em đây chê chị già?

-Ơ sao chị nói thế, trông chị rất trẻ đó, à mà việc em về thì có liên quan gì đâu.

Mặt My xịu hẳn xuống, lộ rõ ra ngoài vẻ thất vọng, thêm vào đó là cái giọng uể oải:

-Thôi được rồi, nếu em không thích nán lại đây thì thôi vậy.


Load failed, please RETRY

Status Power Mingguan

Rank -- Peringkat Power
Stone -- Power stone

Membuka kunci kumpulan bab

Indeks

Opsi Tampilan

Latar Belakang

Font

Ukuran

Komentar pada bab

Tulis ulasan Status Membaca: C7
Gagal mengirim. Silakan coba lagi
  • Kualitas penulisan
  • Stabilitas Pembaruan
  • Pengembangan Cerita
  • Desain Karakter
  • Latar Belakang Dunia

Skor total 0.0

Ulasan berhasil diposting! Baca ulasan lebih lanjut
Pilih Power Stone
Rank NO.-- Peringkat Power
Stone -- Batu Daya
Laporkan konten yang tidak pantas
Tip kesalahan

Laporkan penyalahgunaan

Komentar paragraf

Masuk