Unduh Aplikasi
42.85% Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) / Chapter 3: Chương 3

Bab 3: Chương 3

"Con thật sự là N"Tihn phải không?" Dì Pang bước tới phía tôi với vẻ mặt sững sờ. Dì ấy giơ tay về phía cơ thể tôi trước khi ôm tôi thật chặt. Tôi cúi người xuống để nhẹ nhàng ôm lưng dì. Dì buông tay rồi ngắm nhìn khuôn mặt tôi. Dì Pang và tôi từng gặp nhau ở Khoa Hồi Sức khi người thân được vào thăm bệnh nhân. Tôi nhanh chóng tới giới thiệu bản thân với dì và ngay lập tức nói rằng tôi là con của bác sĩ Tul và mẹ Gan. Dì ấy trông rất hạnh phúc và mừng rỡ. "Dì gặp N"Tihn từ khi con còn bé. Giờ con thành thanh niên đẹp trai rồi đấy."

Tôi gượng cười với lời khen của dì. "Thật ra con thấy dì Pang từ đêm hôm qua. Nhưng con thật sự xin lỗi vì đã không nhận ra dì ngay."

Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt tôi lắc đầu. "Không sao mà. N"Tihn đã trưởng thành rồi. Dì thật sự không nhận ra con."

"Vậy còn chú Oat ạ?"

"Ông ấy vừa xong việc nữa. Một tiếng nữa thì ông ấy sẽ tới." Dì Pang nhấc tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi. Tôi nhanh chóng bước lên lấy khăn giấy và đưa cho dì.

"Cám ơn con." Dì ấy lặng lẽ lau nước mắt một lúc để kìm lòng lại trước khi dì nói thêm. "Cám ơn con vì đã đưa Tol đến Khoa Cấp Cứu. Nếu không phải là N"Tol thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với N"Tol nữa đây."

Tôi lắc đầu. "Không có gì. Con mới là người phải xin lỗi vì chỉ có thể giúp em được nhiêu đây thôi." Tôi nhìn vào tôi với ánh mắt buồn rầu. "Con lẽ ra phải làm được nhiều hơn thế nữa.

Dì Pang chụp lấy tay tôi và nắm chặt động viên tôi dù cho dì mới là người cần được động viên tinh thần hơn là tôi. "Dì nhìn vào Khoa Cấp Cứu thì thấy là N"Tihn là giỏi nhất rồi." N"Tihn tài năng như bác sĩ Tul vậy."

Tôi thực sự khâm phục tinh thần cảu dì Pang. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện với người dì này. Tôi đã nói chuyện với dì ấy hết lần này tới lần khác lúc tôi đến thông báo việc Tol mất rằng: "Tôi thật sự xin lỗi, bác sĩ đã cố hết sức nhưng cậu ấy không qua khỏi."

"Dì Pang đừng lo lắng. Có rất nhiều người đang chăm sóc em ấy. Con cũng sẽ tới chăm sóc em mỗi khi hết ca."

Dì Pang gật đầu. " Dì rất mừng khi nghe vậy. Cảm ơn con nhé bác sĩ Tihn. N"Tol nợ ơn cả đời bác sĩ Tul và bác sĩ Tihn. Chúng ta thật may mắn khi quen biết mọi người."

Tôi nói chuyện với mẹ của Tol thêm một lúc trước khi vái chào tạm biệt rồi bước ra khỏi Khoa Hồi Sức với cảm xúc nặng nề. Tôi vẫn chưa hết sốc trước việc Tol chính là cậu bé mà tôi đã quen biết từ lâu. Thêm vào đó là lời hứa sẽ bảo hộ cậu ấy cho tới lúc chúng tôi kết hôn. Sự ngây dại hồi nhỏ của tôi có thể khủng khiếp đến mức này sao? Tôi đã đủ lớn để hiểu mọi thứ. Tôi lẽ ra không nên coi Tol là một bé gái tầm tuổi đó.

Nhưng nếu những gì tôi hiểu là không sai thì đây chính là lí do khiến cuộc sống của tôi cứ mắc kẹt trong những vòng lặp rằng miễn là Tol sẽ sống sót thì phải để cậu ấy kết hôn với tôi.

"Thật là điên rồ." Tôi giơ hai tay vò đầu. "Ai"Tihn, mày đã làm gì vậy?!"

-------

"Từ khi nào mà ông đổi gu thế mà sao không nói với tôi?" Fakfaeng phàn nàn với giọng đanh thép ở giữa quán mì cạnh bệnh viện nơi chúng tôi đang ăn tối. Cô ấy gọi tôi khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi CCU lúc 6 giờ tối rằng cô ấy muốn đi ăn tối. Tôi đã đồng ý đi với cô ấy bởi vì hai chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau và chia sẻ về vấn đề của nhau.

"Tôi không phải bạn trai của em ấy. Mấy y tá đồn thổi linh tinh thôi. Đừng có nghe nhiều làm gì." Tôi đăm chiêu nói. Fakfaeng là người đầu tiên tôi phải giải thích cho đúng. "Em ấy chỉ là một người tôi quen. Mẹ em ấy và mẹ tôi là bạn."

"Nhưng mà cái cách ông đối xử với em ấy hơn cả thế đấy. Y tá Mao nói rằng ông sắp xếp giường bệnh, không ngừng cầm tay và ngủ thiếp đi bên cạnh." Fakfaeng cười tít mắt. "Ông còn hơn cả trong phim Hàn quốc nữa, khi mà nữ chính hôn mê và nam chính ở bên chăm sóc cho cô ấy cho đến khi cô ấy tỉnh lại và hai người sẽ kết hôn."

"Bà xem nhiều phim quá rồi." Đây không phải là lần đầu tiên, tôi mắng Fakfaeng kiểu này.

"Ờ thế rồi ông định làm gì tiếp theo? Chúc may mắn nhé bạn. Tôi chỉ ngạc nhiên vì tôi vừa gặp em ấy ở Khoa OPD vài ngày trước." Fakfaeng vỗ vai tôi và cười khích lệ.

Tôi thở dài cả trăm lần hôm nay trước khi cho món Hủ Tiếu Xào Kuay Teow bỏ vào miệng. Fakfaeng làm gương mặt như thể cô ấy suy nghĩ gì đó.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 13: Loop 9.4

"À bạn hay có khi đây là điềm báo. Sau khi tôi kiểm tra N"Aekarin, tôi đã mơ về em ấy. Tôi đã mơ về việc ông đưa tôi và em ấy đi ăn trưa rồi tôi cổ vũ ông theo đuổi em ấy. Tôi nghĩ điều này thật thú vị."

Tôi đột ngột ngừng ăn Khuay Toew ngay lập tức và cố gắng nuốt xuống thật nhanh rồi lo lắng hỏi. "Bà mơ thấy gì cơ?"

Fakfaeng làm khuôn mặt ngạc nhiên rằng tôi đột nhiên hứng thú với giấc mơ vô lý cảu cô ấy. "Tôi chỉ nhớ nhiêu đó. Ông tin hả? Cái tôi vừa nói ấy."

"K...không." Tôi rút một tờ khăn giấy để lau miệng. Trong đầu mình, tôi đang nghĩ về vấn đề mà Fakfaeng vừa kể. Nếu đúng là sự thật thì chắc chắn cô ấy đã mơ về biến cố xảy ra trong vòng lặp trước. Điều đó có nghĩa là có thứ gì đó kết nối tiềm thức của mọi người bị cuốn vào vòng lặp với tôi. Có thể đó là thuyết của một thế giới song song hoặc một hiện tượng tôi không có kiến thức thể giải thích. Nhưng những gì tôi nghi ngờ hơn lúc này là liệu Tol có thấy tôi trong mơ hay không. Liệu cậu ấy có cảm thấy được agwsn kết với tôi, giống như cảm giác tôi với cậu ấy không?

"Ơ, có thông báo LINE. Chắc là bạn trai tôi." Fakfaeng nhấc điện thoại của cô ấy. "Oh.." Màn hình tắt đèn xanh,. cô ấy trở nên yên lặng.

Tôi nghĩ nội dung tin nhắn LINE của cô ấy không quan trọng nên tôi không để tâm cho đến khi Fakfaeng nhìn tôi với biểu cảm khác lạ.

"Sao thế?" Tôi hỏi.

"Bạn à..." Cô ấy nói dịu giọng hơn thường ngày. "Tim của N"Aekarin đã ngừng đập trong Khoa CCU. Thông báo LINE của bác sĩ vừa gửi đến."

Tôi đột ngột bật dậy khiến cho bàn ăn gần như bị lật lên. Sao có thể như vậy?! Mới vừa rồi N"Tol vẫn còn khỏe! "Tôi phải đi ngay!" Tôi lớn tiếng nói khiến những người trong quán đồng loạt quay ra nhìn tôi.

"Tihn!" Fakfaeng đứng dậy và đồng thời lớn tiếng, giống hơn là gọi tôi tỉnh táo lại. " Đừng có đi tạo thêm nhiều rắc rối hơn trước nữa.Mọi nhân viên cán bộ y tế đã ở đó. Tất cả đồng nghiệp thực tập, tất cả giáo sư đang giúp đỡ lẫn nhau."

"Tôi phải đi..." Tôi cho tay vào túi để lấy ra mọi số tiền giấy nào, để lên bàn rồi chạy ra khỏi quán Giờ đây trong đầu tôi, mọi thứ quay vòng vòng. Tôi chạy qua đường thẳng tới tòa nhà cao tầng phía trước mà không để ý gì về cuộc sống của tôi Đầu óc tôi chỉ nghĩ về gương mặt của Tol. Kỷ niệm bên bờ biển từ lần đó bắt đầu tràn về trong đầu tôi. Mặc dù tôi không thể nhớ rõ ràng từng chi tiết nhưng tôi nghĩ tôi tất nhiên đã từng một lần nắm tay một đứa trẻ và đưa cậu ấy đến đền. Tôi không thể nói những điều tôi nghĩ hiện giờ. Nhưng chắc chắn định mệnh đã được viết rằng tôi phải cứu được người này dù mất bao nhiêu lần tôi phải khởi động lại nữa

-----------------

Tôi đến Khoa Tim Mạch (CCU) và cùng lúc đó thấy ba mẹ của Tol đang đứng ôm đứng ôm nhau trước cửa. Dì Pang đang khóc trong vòng tay của chồng. Mặt tôi bắt đầu tái đi khi nhìn thấy hình ảnh này. Tôi chậm rãi bước tới chỗ ba mẹ Tol và lên tiếng gọi hai người.

"Chú Oat, Dì Pang" Tôi vái chào. Chú Oat nhìn tôi. Dù cho không khóc nhưng mắt chú ấy đã đổ hết cả.

"Cháu là Tihn."

Chú Oat gật đầu xác nhận. Ánh mắt chú bắt đầu trông không chắc chắn. "Thằng bé có thể trụ nổi bao lâu hả bác sĩ Tihn?"

Trái tim tôi như rớt xuống mắt cá chân. "Ý chú là sao ạ?"

"Thì là Hồi sức tim phổi (CPR)." Dì Pang nức nở thành tiếng. "Giờ đã 15 phút trôi qua và bác sĩ vẫn đang thức hiện CPR. Thường thì khi nào bác sĩ sẽ dừng lại?"

Thông thường, chúng tôi sẽ dừng sau 30 phút. Vì nếu kéo dài lâu hơn, thâm chí nếu khiến tim đập trở lại nhưng khoảng thời gian mà các cơ quan thiếu máu quá dài sẽ đân đến những hậu quả khủng khiếp. "Cô chú đợi con đi xem một chút." Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của chú Pang và nhanh chóng đẩy cánh cửa nặng nề đi vào buồng bệnh Điều mà tôi nhìn thấy là một y tá đang thực hiện hồi sức tim phổi bên giường bệnh gần cửa sổ dưới sự chỉ dẫn của giáo sư. Gương mặt của mọi người đều rất hệ trọng.

"Bác sĩ!" Một ý tá quay qua thấy tôi với biểu cảm sốc. Cô ấy nhanh chóng đi tới hướng cảu tôi. "Xin bác sĩ hãy đợi ở ngoài. Giờ đã có giáo sư ở đây giúp rồi ạ."

Tôi bình tĩnh giơ tay để không để y tá kia nói thêm điều gì hơn nữa. Thật ngạc nhiên, tôi thấy rất bình tĩnh. "Tôi muốn đứng đây và xem."

"Bác sĩ vẫn ổn chứ ạ?" Chị y tá lo lắng hỏi.

"Tôi ổn." Lý do kiến cho chị y tá lo lắng cho tôi có thể là bởi chị ấy nghĩ tôi là bạn trai của Tol. Chị y tá gật đầu trước khi quay lại hỗ trợ nhóm.

Tôi yên lặng đứng xem quá trình cấp cứu. Cảm xúc hiện giờ của tôi khác với tối qua. Tôi đã hét lên khi tim Tol ngừng đập trong Khoa Cấp Cứu rằng tôi sợ Tol sẽ chết. Còn hiện giờ tôi không thấy sợ nữa. Nhưng hệ thống não bộ lại đang sắp xếp lại để sẵn sàng cho thứ gì đó.

Ba mươi phút trôi qua. Không có dấu hiệu nào cho thấy trái tim của Tol sẽ đập lại. Giáo sự quyết định rời khỏi cửa. Không theo bước giáo sư, tôi biết rằng giáo sư sẽ đến nói chuyện với ba mẹ Tol để ngừng quá trình cấp cứu, Tôi nhắm mắt và đứng chết lặng. Tôi nắm rồi nhả bàn tay trước khi mở mắt và kiên quyết nhìn vào khuôn mặt Tol. Tôi vươn tay ra để rút một mảnh giấy ở quầy y tá. rồi bước dài ra khỏi phòng. Tôi không nhìn vào khuôn mặt của ba mẹ Tol , không thích nhìn Dì Pang khóc tựa như dì sắp ngưng thở. Tôi vội tới cầu thang và gần như chạy xuống sảnh. Tôi bước thẳng trước tới chiếc ghế dài đặt ở nơi yên tĩnh nhất của bệnh viện. Cơ thể rũ rượi của tôi đang ngồi yên để tập trung vài phút trước khi tôi lấy bút ra và bắt đầu viết

1) Phải thức dậy trước khi Tol sẽ xin Mai làm bạn gái cậu ấy.

Tôi nhấc điện thoại lên nhìn vào lịch. Nếu tôi ngủ trong căn hộ của tôi, tôi chắc chắn sẽ thức dậy vào ngày mà Tol xin được làm người yêu của Mai. Nhưng tính khoảng thời gian thì sẽ phải xem xét lại. Vào lúc,tôi bắt đầu nhớ rằng cơ thể mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian, tôi đã dành càng ngày càng nhiều kéo theo số vòng lặp thời gian đã tăng lên.

Nếu tôi chọn thức dậy vào ngày mà Tol hỏi Mai làm bạn gái thì tôi có thể không đến đúng giờ để ngăn Tol khỏi việc trở thành người yêu của Mai. May mắn là tôi là một người thích ghi chép lại tất cả các hoạt động của tôi vào lịch vì vậy tôi sẽ không nhầm lẫn vì lịch trình của tôi là khá phức tạp. Tôi kiểm tra các hoạt động mà tôi đã ghi lại vào ngày 10 tháng 3

khoảng một tuần trước khi tôi biết Tol. Hôm đó tôi đi dự tiệc ở căn hộ Ai"Sing, nghỉ đêm ở đó. Tôi mở LINE của Sing. Tôi nhớ hắn không có ca làm việc ngày hôm nay. Đúng

bây giờ hắn lẽ ra nên ra ngoài vui vẻ ở đâu đó với Pin. Tôi nhắn LINE cho Sing nói:

"Anh bạn, tối nay tôi muốn đi đến căn hộ của ông để ngủ, có thể không? Tôi không muốn ở một mình."

2) Gọi cho mẹ, hỏi về chuyến đi biển, và tận dụng sự kiện này để gặp Tol.

3) Tìm cách đưa Tol nhập viện và thuyết phục cậu ấy làm kiểm tra ECG và sau đó đưa cậu ấy đi tư vấn y khoa.

4) Cấm Tol khỏi bất kỳ thể dục thể thao vận động mạnh.

5) Bạn trai cũ của Mai là một nguyên nhân.

Tôi dừng lại một lúc khi viết tại điểm này. Một cách để bạn trai cũ của Mai không can dự vào cuộc sống của Tol chính là Tol không được trở thành một đôi với Mai. Tôi mím môi và nghĩ một lúc, trước khi tôi viết ra điểm thứ 6 trên giấy. Tôi đọc qua tất cả mọi thứ và ghi nhớ chúng trong đầu. Sau khi tôi thức dậy, có lẽ tôi sẽ mất thời gian dài hơn để 6 điểm quay trở lại vào đầu tôi. Nhưng ngay khi tôi nhớ ra, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện tất cả mọi thứ mà không có bất kỳ sai sót. Lần này, tôi sẽ trở lại thời gian xa nhất mà đã từng xảy ra. Tôi gấp

giấy và "phanom" (đặt cả hai tay cùng nhau như vái để thể hiện sự tôn trọng trong cầu nguyện) lên trán tôi. Bất cứ điều gì thiêng liêng đã dẫn đến việc xuyên thời gian này, xin hãy lắng nghe tôi ..." Tôi nói. Tôi muốn lần sau sẽ là lần cuối cùng. Tôi ước mọi thứ sẽ

cũng suôn sẻ.

Tôi đứng dậy và để lại tờ giấy trên băng ghế trước khi tôi đi. Nếu ai đó

mở ra, họ sẽ thấy Bác sĩ Tihn với chữ viết cẩu thả đã viết

6 tin nhắn lạ lẫm mà điều nơi cuối cùng được viết là:

6) Tol phải trở thành bạn trai của anh.

Rượu bia là thứ có hại cho cơ thể. Đây là điều mà tôi đã học được một cách ngẫu nhiên và không biết bao nhiêu lần kể từ khi còn là một sinh viên y khoa. Nhưng ngay cả khi vậy, chúng tôi vẫn chọn uống rượu như một cách gì đó để làm cho cuộc sống thú vị. Cuối cùng thức dậy vào sáng sớm với cơn đau đầu trong khi gần nôn ra . Tôi chống đỡ cơ thể mình rồi ngồi dậy và nheo mắt. Bên cạnh cơ thể tôi là hình ảnh của Ai"Sing và Ai"Gap đang ngủ cùng nhau trên giường. Những cô gái họ đã xin phép rời đi từ đêm khuya. Tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra đêm qua. Tôi chỉ nhớ rằng tôi là người đang cầm chiếc bánh cho Sing cùng với Ai"Gap, Ai"Pong, N"Pin và N"Kung, hát bài hát Chúc mừng sinh nhật và ăn thịt lợn ướp rượu. Mọi thứ sau đó diễn ra hoàn toàn khó hiểu.

Tôi đứng dậy vào phòng tắm, mở vòi và vỗ nước lên mặt để tự vực tỉnh bản thân. Tôi không nên uống nhiều vì phải làm việc vào ca sáng. Tôi đưa tay vuốt mới mọc đang che mắt tôi lên. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ đi cắt tóc một lần trong hàng trăm lần và tôi đã không có cơ hội để đi dù chỉ một lần.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm và vỗ đầu Ai"Gap đang ngủ

yên bình trên giường với Sing. "Thức dậy dậy đi. Cậu làm ca sáng với tôi mà."

"Hhmmm." Gap rêи ɾỉ mấy tiếng thay vì trả lời. Cậu ấy chuyển mình và vặn vẹo sau đó lại ngủ tiếp. Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 7 giờ 15 phút sáng.

"Nếu cậu không thức dậy ..." Tôi đưa ra một mệnh lệnh. "Tôi sẽ nói với giáo sư cậu biểu hiện rất tệ. Cắt bỏ những ngày còn lại của khóa đào tạo tự chọn của cậu xuống còn một tháng!"

Gap nhảy lên đột ngột từ đang nằm để ngồi dậy. " Đại ca, đừng cắt khóa đào tạo của Gap nha ."

"Huh". Tôi nhếch miệng cười. Tôi biết rằng Gap muốn đi công tác ở Khoa Cấp Cứu của bệnh viện gần biển cũng như ra nước ngoài. Nếu ngày đào tạo của cậu ấy mà giảm đi, giấc mơ này sẽ tan biến.

Sáng nay không thể tin được là một ca làm yên bình. Tôi đã có thể có thời gian để ngồi nói chuyện với Giáo sư Sukrit, một giáo sư của Khoa Cấp Cứu có ca trực ngày hôm nay. Giáo sư khuyên tôi về việc làm việc trong bệnh viện tỉnh bởi vì trong quá khứ, ông ấy từng làm việc trong một bệnh viện ở vùng Isan, vốn nổi tiếng là hỗn loạn nhất trong

nước. Bản thân tôi đã từng nhận được học bổng từ bệnh viện quê hương vì vậy tôi có thể làm việc theo con đường mà giáo sư Sukrit đã từng trải qua.

"Ngay khi đạt đến mức nào đó, cậu cũng sẽ tự hỏi, tại sao chúng ta phải cứu một người không yêu cuộc sống của họ, đặc biệt là những người lái xe trong khi say rượu hoặc dùng ma túy để tự tử. Cậu có thể chán ngấy và trở nên không hài lòng với công việc của mình." Giáo sư nói với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi lắng nghe giáo sư trong khi kiểm tra biểu đồ bệnh nhân mà một em thực tập đã gửi để tôi kiểm tra. "Nhưng cậu phải luôn nghĩ rằng một số người không yêu cuộc sống của mình nhưng họ cũng có thể có những người yêu thương họ hoặc người mà họ yêu. Giúp người đó có thể khiến nhiều người hạnh phúc."

"Một suy nghĩ tốt. Vào ban ngày khi tôi cảm thấy tệ, đôi khi em sẽ cố gắng suy nghĩ kiểu đó." Tôi đã đưa biểu đồ cho một y tá. "Bệnh nhân này có thể xuất viện."

Ngay sau đó, y tá nhận biểu đồ mà tôi đưa ra là N"Aim, một nữ y tá nổi tiếng là người hung dữ nhất trong Khoa Cấp Cứu, ngay cả giáo sư cũng sợ cô ấy. Nhưng một người như cô ấy thật tuyệt khi được mang đến để đối phó với những bệnh nhân vượt quá tầm nhận biết. "À, bác sĩ. Vừa nãy, có một cuộc gọi nói rằng có bệnh nhân bất tỉnh trong trung tâm mua sắm. Hiện tại, họ còn ý thức. Hãy chuẩn bị nhận trường hợp này."

"Được rồi." Tôi đưa tay chào chào N"Aim sau đó quay sang nhìn giáo sư. "Giáo sư, em sẽ đi kiểm tra trường hợp đó trước."

Giáo sư Sukrit gật đầu. "Hãy yên tâm, bất cứ điều gì em phải tham khảo ý kiến với anh đều có thể làm điều đó bất cứ lúc nào."

Tôi đứng dậy và đi bộ đến xem trường hợp một bà cụ đang ngồi trên giường nói chuyện với một người đàn ông bên ngoài với một nụ cười rộng. Khi em y tá quay lại gặp tôi, cậu ấy nhanh chóng đưa cho tôi báo cáo trường hợp kia. "Một người phụ nữ 72 tuổi, bị ngã trật mắt cá chân cách đây 3 giờ. Không thể tính trọng lượng. Chúng tôi đã nén đau trên mắt cá chân từ bên ngoài. Chuẩn bị đưa cô ấy đi chụp X-Ray để hỗ trợ kiểm tra."

"Bị ngã xuống do cách vấp hay là ngất trước rồi mới ngã xuống?"

Tôi quay sang hỏi em thực tập đang có vẻ không nói nên lời một lúc. "Ngay cả khi bề ngoài của trường hợp bệnh nhân giống như chỉ là một tai nạn nhưng em không phải nghĩ đến bệnh lý cũng có thể là nguyên nhân gốc rễ. Không thể bỏ sót điều đó ..."

Câu nói tôi vừa nói khiến tôi có cảm giác như có gì đó chọc vào tim mình khiến tôi không thể nói được một lúc. Em trai kia chớp mắt làm tôi bối rối.

" Vậy tôi sẽ kiểm tra tiền sử bênh tật của bà ấy trước."

Tôi cảm thấy như mình đang quên điều gì đó mà tôi không thể nghĩ ra nổi. " Ờ, cố gắng kiểm tra. Nếu bà có triệu chứng ngất từ trước khi đi đo huyết áp với tư thế ngủ, hãy kiểm tra cả ECG."

"Vâng anh." Sau đó, em ấy lập tức quay sang kiểm tra tiền sử bênh tật của bà một cách chăm chỉ. Tôi đứng nhìn em ấy kiểm tra hồ sơ với một cảm giác khó chịu chồng chất trong ngực. Đó là cảm giác tương tự khi tôi rời khỏi nhà và cảm thấy như mình đang quên một thứ gì đó ở nhà dù cho tôi đã kiểm tra tất cả.

Sau mười phút sau, một bệnh nhân nam lớn tuổi đã được đẩy vào bằng cách nhận một mã (thẻ) để vượt qua sự phân chia có màu xanh lam, điều đó cho thấy trường hợp đã đạt đến mức độ khẩn cấp lớn nhất. Một y tá nam phân loại bệnh nhân cũng xông vào trong khi nói chuyện bằng giọng nói lớn nghe thật rõ ràng. "Bệnh nhân đang bất tỉnh!"

Khi màu xanh đi vào, tầm quan trọng của màu đỏ, vàng, xanh lục và trắng sẽ bị giảm ngay lập tức. Đây là những gì được gọi là Phân loại bệnh nhân hay Cấp cứu ưu tiên (Triage), một sự sắp xếp khẩn cấp bằng cách sử dụng mã màu để điều trị hiệu quả nhất. Nếu bất cứ ai thích hệ thống trước lúc điều trị thì có lẽ sẽ không phải nói chuyện với nhau trong Khoa Cấp Cứu. Lạnh có thể chờ. Nếu c ngừng tim trong một giây, cho dù có vấn đề gì tôi phải đi và kiểm tra bệnh nhân trước. Nếu một bệnh nhân làm ầm ĩ về việc chờ đợi trong một thời gian dài và không được điều trị dù chỉ một lần, Khoa Cấp Cứu được chỉ định đơn vị bảo mật cũng sẽ làm việc ngay lập tức. Người có được vị trí này tất nhiên là y tá Aim.

"Đại ca! Gap sẽ tự mình thực hiện !" Ai" Gap chạy đi trước khi tôi bước nhanh. Tôi đồng ý cho cậu ấy là người đầu tiên đánh giá bệnh nhân tiện cho việc đào tạo. Gap bắt đầu từ việc gọi tên bệnh nhân để đánh giá ý thức của ông ấy và nhanh chóng bắt mạch đập khi không phản ứng.

"Không có mạch, bắt đầu CPR!"

Ngay lập tức tôi cảm thấy như có một tia sét đánh vào đầu mình rất mơ hồ. Tôi đưa tay lên ôm đầu, và loạng choạng lùi về phía sau. Hình ảnh của những sự kiện khác nhau xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy quay cuồng. Tôi nhìn lên hình ảnh trước mặt. Y tá trợ lý đã leo lên để làm CPR cho bệnh nhân. Đồng thời có một hình ảnh khác xen vào hình ảnh kia. Thực hiện CPR cho một bệnh nhân trẻ tuổi tại giường gần cửa sổ của phòng bệnh Khoa Tim Mạch. Tim bệnh nhân dừng lại vì bị bệnh tim (tim cađại). Bệnh nhân là bạn trai của một em gái tên Mai. Em trai đó đó là con trai của dì Pang. Dì Pang là một người bạn của mẹ. Em trai bị chết đuối trên biển nơi ba tôi đã cứu giúp. Em ấy thích chơi bóng đá và bóng rổ. Em thích uống cà phê iced mocha thêm đường. Em thích xem phim hành động và siêu anh hùng.

Và em phải trở thành người yêu của anh.

"Điều thứ sáu." Tôi tự nói chuyện với chính mình và lắc đầu. Một điều gì đó trong cơ thể tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi nhìn lên đồng hồ. Đã gần năm tiếng kể từ khi tôi thức dậy ở chung cư của Sing. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã suy nghĩ về điều này một cách chính xác. Nếu tôi chọn thức dậy vào ngày mà Tol hỏi Mai làm bạn gái của em ấy thì tôi thực sự sẽ không đến đúng giờ.

Điều này được thiết lập một tuần trước khi Tol sẽ hẹn hò với Mai. Dù sao tôi cũng sẽ thắng. Khi tôi nghĩ như vậy, nhịp đập trái tim dồn dập. Nếu tôi hành động chăm chỉ hơn một chút, một tuần cũng có thể đủ để theo đuổi với ai đó. Nhưng nếu đằng ấy là một người con trai như tôi, tôi phải tìm vài người trợ giúp. Có rất nhiều bạn bác sĩ nam mà nửa kia của họ cũng là nam. Tôi có thể phải đi xin một số lời khuyên từ họ.

"Bác sĩ Tihn không giúp đỡ em ấy sao?" Sau đó, chiến binh được chỉ định của Khoa Cấp Cứu đang chiến đấu cùng với mọi người vì bệnh nhân đã được giáo sư duy trì cấp cứu. Y táAim đẩy tôi từ phía sau để giúp Gap. Tôi quay lại nhìn cô ấy và nở một nụ cười ngọt ngào. N"Aim làm mặt bối rối.

"Aim chờ đã và đi nhìn mặt người yêu Tihn cái đã." Tôi đã nói rất vui vẻ và tham gia với Ai"Gap.

"Bác sĩ Tihn điên rồi ..." Sau đó tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của N"Aim.

---------------------------------

P"Toy chớp mắt liên tục nhìn tôi. "B..bác sĩ đang nói dối với phải không?"

Tôi giơ tay lên vái anh y tá trước mặt. "Em không nói dối. Anh giúp em với."

"..." thì P"Toy lặng lẽ nhìn tôi trước khi anh nắm lấy tay tôi và lén lút đưa tôi đến khu vực tủ đồ của y tá. Tôi bắt gặp P"Toy đang ở quầy y tá sau khi ca làm việc buổi sáng kết thúc và sau đó tám về một tin có lẽ sẽ gây sốc cho bất cứ ai. "Bác sĩ Tihn, cậu có phải đàn ông không?"

"Em là một người đàn ông... nhưng em thực sự thích em ấy." Tôi đã nói nhẹ nhàng. P"Toy giơ tay xoa thái dương. "Em cũng chỉ mới nhận ra cách đây không lâu. Em đã quen nhiều bạn gái rất lâu nhưng lần này thì không giống. Thế là em phải bắt đầu lại anh ạ. Không thể áp dụng kinh nghiệm gần đây của em được."

"Vậy, ai là người mà bác sĩ đã để ý?" P"Toy tôi hỏi tôi với một biểu cảm nghiêm túc.

".... Người đó cũng là một chàng trai."

"Ôi. Bác sĩ." P"Toy thốt ra một tiếng khó chịu. "Làm thế nào mà anh giúp được em đây?"

"PToy và bạn trai của anh đã gặp nhau như thế nào ạ?"

P"Toy làm vẻ mặt đau khổ một chút trước khi anh khoanh tay và thở dài. "Tại thời điểm đó, không có nhóm Facebook hay nhóm LINE nào cả. Anh gặp đằng ấy khi đi dạy ở một học viện ở tỉnh. Anh ấy là quản lý khách sạn. Bọn anh nhìn nhau một lúc rồi anh vào phòng với người ta tối hôm đó luôn."

Tôi nghẹn ngào. "Sao... mà nhanh thế?"

P"Toy cười thích thú trước phản ứng của tôi. "Sau đó, bọn anh gọi điện để trò chuyện với nhau liên tục. Anh không thật sự nghiêm túc với người ta. Anh cũng đã đến thăm người ta ở đó. Cho đến một ngày đằng ấy bay đến đây để tìm anh và nói rằng rất thích anh rồi bọn anh có thể trở thành người yêu không? Lúc đầu, anh không đồng ý ..."

"Vậy rồi anh ấy đã làm gì?"

"Người ta cứ làm phiền anh, mua cái này mua cái kia. Anh cũng liên tục chơi đùa hết mình vì vẫn thích vui vẻ và không muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Rồi cuối cùng em có biết khi nào anh

trở nên mềm lòng không...?" P"Toy mỉm cười.

"Lúc đó anh trực từ sáng đến chiều. Cả hai ca đều hỗn loạn. Tất cả bệnh nhân đều chửi bới rồi người nhà bệnh nhân thì đòi hỏi. Anh trở về nhà và khóc, nghĩ đến muốn bỏ công việc y tá luôn thôi. Không biết điều gì thôi thúc khiến người ta gọi anh gặp mặt dù đã muộn rồi. Rồi tối hôm đó người ta an ủi tinh thần anh rất tốt cho đến mức anh cảm thấy anh phải giữ được người tốt bụng này bên cạnh mình. Ngay khi anh lại làm phiền, anh đã đồng ý."

Tôi nở một nụ cười nhỏ . "Lắng nghe điều này khiến em ấm lòng."

"Nhưng đừng quên rằng anh và bạn trai là gay ngay từ đầu." P"Toy nhìn tôi và lắc đầu. "Trường hợp của bác sĩ là ... có thể phải tự mình chèo thuyền. Anh thực sự không biết phải khuyên gì, trừ khi anh chàng mà bác sĩ thích có chút nữ tính thì có lẽ sẽ may mắn hơn. Theo đuổi cậu ấy anh chắc chắn là khó. Cách ăn vận của bác sĩ đã đủ tốt rồi."

Tôi cúi đầu nhìn lại chính mình. "Vậy rồi em có thể ăn mặc như khi em tán tỉnh một cô gái như thường phải không?"

P"Toy cười. "Đừng mặc gì quá lạ là đủ. Cư xử như bác sĩ bình thường vẫn làm thôi. Nhưng cá nhân anh thích một người đàn ông hoàn hảo." P"Toy liếc nhìn kiểu tóc dài lộn xộn của tôi. "Cắt tóc một chút thì khá ổn."

Tôi đưa tay chạm vào tóc mình. "Được rồi, em nghĩ mình sẽ đi cắt tóc."

"Nhưng bác sĩ này, em có chắc là em thích con trai không?" P"Toy có vẻ không tin tôi. "Anh nghĩ bác sĩ không phải người như thế."

Tôi cười một chút. "Em không như thế. Em chỉ thích em ấy."

Sau khi nói xong, tôi nổi da gà. Tôi nghĩ P"Toy có lẽ cũng không cảm thấy gì khác lạ. "

"Vậy thì cứ thử xem sao. Anh cũng chưa bao giờ được trai thẳng tán tỉnh cả. Lúc đầu, sẽ rất khó khăn, nếu cảm thấy khó chịu thì hãy điến và khóc với anh."

Sau khi cuộc trò chuyện với P"Toy kết thúc, tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và đi thẳng đến quán tóc không xa. Tôi là một người không thực sự để ý nhiều đến việc chăm sóc tóc và trang phục của mình. Không nhiều như thời có bạn gái. Sau khi chia tay với Mind, tôi suýt bán linh hồn cho Khoa Cấp Cứu khiến tôi trở thành một người đàn ông với khuôn mặt tồi tàn và không có chút hấp dẫn cho đến bây giờ.

Tôi thử kiểu tóc mái dài che phía trán mà không phải do tôi tự tạo hình. Tôi đã đẩy trách nhiệm suy nghĩ kiểu tóc cho nhà tạo mẫu tóc là người ra quyết định, nói rằng tôi muốn một phong cách phù hợp với khuôn mặt của tôi là đủ.

Nhà tạo mẫu tóc nữ có thể cố định sáp nóng trên đầu tôi, cắt ngắn phần tóc bị hư tổn và đặt phần dài phía trên, chải từ ngôi giữa sang một bên.

"Giống như một người khác ấy, rất đẹp trai ạ. Sẽ đẹp hơn nếu em nhuộm chỉ một chút. Chắc chắn sẽ thu hút nhiều bạn gái theo em." Nhà tạo mẫu tóc dường như tự hào về công việc của mình. "Chị có thể chụp ảnh em và đưa lên trang của quán không?"

Tôi chớp mắt liên tục và nhìn mình trong gương. Tôi không muốn có nhiều bạn gái. Tôi chỉ muốn một người đàn ông là đủ.

"C...ó thể.""

-

Tôi rời khỏi tiệm với một cảm giác đầu mát lạnh rất khó giải thích. Bây giờ đã gần chạng vạng. Nếu tôi vào tòa nhà Khoa Quản trị Kinh doanh ngay bây giờ có lẽ tôi sẽ không tìm thấy N"Tol đã không còn là vấn đề. Tôi sẽ không đi bộ lang thang trong khi tìm kiếm N"Tol nữa. Tôi sẽ áp dụng một phương pháp thuận lợi hơn thế. Tôi tìm kiếm một góc phù hợp và mở chức năng camera phía trước trong điện thoại của mình mà không thực sự sử dụng được nhiều. Tôi nâng nó lên để chụp ảnh selfie của riêng mình và sau đó tải nó lên làm ảnh hiển thị thay ảnh đã chụp trước đó kể từ khi tôi là một thực tập sinh.

Tôi nhìn vào bức ảnh của chính mình vừa mới tải lên. Kiểu tóc này khá đẹp đó Ai"Tihn. Nên cắt như thế này từ lâu rồi. Tôi dành thời gian khoảng mười giây để tự mãn trước khi tôi cất điện thoại vào trong túi.

Việc tôi đã thức dậy trước khi Tol trở thành người yêu với Mai đã thành công.

Chuyển sang điểm thứ 2. Gọi cho mẹ

----------------

Nếu nói về Khun Gan (mẹ của bác sĩ Tihn,), bà là hiệu trưởng của

một trường tư thục cùng với vị trí là vợ một bác sĩ. Một người như mẹ rất cần phải có trong gia đình. Nếu bà không ở đó, nhà chắc chắn sẽ là bừa bộn. Là một giáo viên, mẹ cũng là một người nghiêm khắc. Nhưng bà tình cờ có một bác sĩ chồng là một người thích đùa mỗi ngày và một đứa con trai là bản sao của cha, tôi nghĩ mẹ sẽ có đau đầu không nhỏ.

"Gì vậy con trai?" Tiếng của mẹ trả lời cuộc gọi. Tôi mỉm cười thư giãn. Giọng nói của mẹ là giọng nói ngọt ngào nhất thế giới.

"Con không ổn." Tôi nói trong khi đặt chìa khóa xe trên bàn ăn trong căn hộ của tôi. "Con nhớ mẹ rất nhiều."

"Không cần phải giả vờ như thế." Mẹ nói theo cách dữ dội

mà tôi vốn đã quen thuộc với. Tôi biết rằng mẹ chỉ giả vờ dữ dội thôi.

"Con ăn cơm chưa?"

"Con đã ăn rồi." Em ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính và mở Facebook. "Ba ở nhà không mẹ?"

"Ba con đang ở nhà. Ba con vừa trở về từ Khoa kiểm tra sức khỏe. Và rồi đang than mệt, nóng với cảm giác quá già và quá sức với cơ thể."

Tôi nghe giọng nói của ba tôi nói chuyện nhẹ nhàng qua điện thoại.

"À mẹ, con muốn hỏi vài điều." Tôi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề. Tôi gõ tên N"Tol xong rồi tìm kiếm em ấy trên Facebook. "Mẹ đã từng đưa con ra biển với bạn của mẹ phải không?"

Mẹ im lặng một lúc. "Đúng đúng. Bạn mẹ tên Pang. Tại sao con đột nhiên hỏi điều này? Đã được một thời gian dài trước đây rồi. Con đã gặp dì Pang hả Tihn?"

"Ồ, không ạ. Con chỉ chợt nhớ ra thôi." Tôi nhìn vào bức ảnh của Tol, trượt dòng thời gian xuống và không thấy bức ảnh nào của Tol với Mai khiến tôi cảm thấy thoải mái. "Mẹ nói cho con biết chúng ta đã đi đâu và chúng ta đã đi với ai vào lúc đó?"

"Lúc đó hả ... có nhà ba người chúng ta, dì Pang, chồng dì và một cậu con trai nhỏ với khuôn mặt dễ thương .... Đúng rồi!" Sau đó, mẹ thốt ra tiếng như bà ấy vừa nghĩ ra điềi gì đó. "Thời điểm đó có một số chuyện. Con trai dì Pang, N"Tol suýt chết đuối. Thật tốt khi ba con đã đến để giúp đỡ đúng lúc nên không xảy ra chuyện gì lớn. Nói về dì Pang thì mẹ cũng muốn gọi cô ấy để đến thăm một chút. Chúng ta cũng đã lâu nói không chuyện với nhau."

"Tên thật của N"Tol là gì ạ?"

"Aekarin Vijitkut." Trí nhớ của mẹ thật xuất sắc. Không như tôi và ba là đàn ông chân chính nhưng có bộ não cá vàng. "Mẹ nhớ rằng đã giúp dì Pang quay đi quay lại từ bệnh viện Loei. Nghe nói cậu bé ấy sắp học xong. Dì Pang đã cho mẹ xem ảnh. Cậu ấy có một khuôn mặt thực sự đẹp trai và xinh xắn. Mẹ muốn con trai mẹ cũng có ngoại hình đẹp như thế."

Tôi nhìn vào tên Facebook của N"Tol. Họ của cậu Tol mà mẹ đã nói không khác gì tên Facebook của em ấy. "Con cũng có thể đẹp trai như vậy, mẹ ạ. "

.

"Miễn là Tihn ngủ đủ giấc, cắt tóc gọn gàng, sử dụng kem mà mẹđã gửi cho con thì con cũng sẽ trở nên đẹp trai rồi. Nhưng con đã từ chối làm rồi còn gì."

"Ôi, loại tên con rết hay cá sấu gì đó có dùng thảo dược gì không ạ?"

"Nha đam đó! Cho đến bây giờ, con vẫn chưa lấy nó ra dùng phải không?"

Tôi cười. "Vâng vâng. Con sẽ cố gắng dùng." Tôi hiểu được mong muốn của mẹ về một đứa con trai đẹp trai. Nhưng đối với một người con trai làm bác sĩ và thực hành đặc biệt trong y học khẩn cấp có thể hơi khó khăn. "Được rồi ạ. Không còn gì đâu. Mẹ nhớ giữ sức khỏe."

"Được rồi, được rồi, nếu con không dùng kem và gửi lại cho mẹ."

"Con sẽ sử dụng nó. Con sẽ sử dụng nó." Tôi trả lời vậy nên mẹ tôi sẽ rất vui. " Vậy thôi ạ."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với mae, tôi bấm vào thêm bạn với Tol ngay lập tức. Tôi biết rằng một người có khuôn mặt như N"Tol có thể có một hàng dài những người muốn trở thành bạn của em ấy. Tôi sẽ phải nổi bật hơn những người đó bằng cách gửi tin nhắn

"Xin chào. Tên anh là Tihn.

Em có thể không nhớ anh nhưng mẹ anh và dì Pang là bạn.

Anh đã nói chuyện với mẹ về việc đi biển khi chúng ta còn nhỏ. Mẹ kể về em. Vì vậy, anh tò mò không biết bây giờ em hiện giờ như thế nào.

Anh biết tên em, sau đó tìm kiếm và vừa mới tìm thấy em .

Hãy chấp nhận kết bạn của anh."

Rất thuận lợi. Tôi dựa lưng vào ghế và khen ngợi về chiến tích của mình.

Lần này, sẽ bắt đầu làm quen với nhau từ chuyện cũ của chúng ta nhiều như chúng ta đã làm trong quá khứ. Tol sẽ không nghi ngờ từ đâu tôi biết em ấy.

"Em mà không tin thì có thể đi hỏi mẹ của anh. Anh thực sự biết tên em từ mẹ."

Hơn mười phút sau, có một thông báo hiện lên rằng tôi là bạn của Tol trên Facebook.

Ai đã nói bác sĩ có thể dễ tìm người yêu nhỉ? Đến một mức độ mà tôi có một mục tiêu rõ ràng nhưng không thể làm những gì tôi muốn vì lịch làm việc dày đặc kéo theo sau là cả 8 triệu công việc mà tôi phải làm để hoàn thành việc trở thành bác sĩ nội trú năm thứ 3. Tôi quên mất rằng mình đã quay lại đúng thời điểm tôi bận rộn nhất như khi tôi còn đi học. Nghiên cứu mà tôi đã hoàn thành trở thành thứ mà tôi phải xem lại một lần nữa trong tương lai. Tôi đã quên điều đó. Tâm trí tôi chỉ tập trung vào vấn đề trở về thời điểm xa nhất mà tôi quên mất đống giấy tờ chất chồng trên bàn kia sẽ trở lại để ám ảnh tôi một lần nữa.

"Oyyyy." Tôi than thở trong phòng nghỉ của bác sĩ nội trú. Trượt mình xuống tựa vào ghế. Hôm nay tôi có ca đêm đến sáng. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ chỉ có thời gian rảnh từ 4 giờ chiều cho đến nửa đêm. Sau đó tôi có thể dành thời gian đi ngủ để sửa báo cáo nghiên cứu để gửi cho giáo sư vào ngày mai. Tôi liếc đồng hồ. Bây giờ là gần 8 giờ tối. Tôi đã cắt tóc để trông đẹp trai nhưng vẫn ngồi nghiên cứu. Thật là lãng phí.

Tôi muốn thoát khỏi cái nghiên cứu này và mở Facebook một lát. Tôi mở tin nhắn mà tôi trò chuyện với Tol tối qua. Mặc dù không thực sự dài nhưng ít nhất tôi và Tol không còn xa lạ gì nhau nữa.

"Xin chào." Chắc chắn tôi là người chào đầu tiên. Không nghi ngờ gì nữa, Tol trả lời như tôi mong đợi.

"Vâng". Đơn giản. Ngắn gọn. Chỉ vậy thôi.

"Cảm ơn em đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh."

"Vâng"

"Em bao nhiêu tuổi nhỉ? Anh nhớ lúc đó em chỉ mới 3-4 tuổi."

"Năm nay 23 ạ."

"Ồ. Cũng lâu lắm rồi đó. Hai bác ở nhà mình vẫn khỏe chứ, N"Tol? "

"Họ khỏe."

"Giúp anh chuyển lời tới họ rằng con trai của bác sĩ Tul là Tihn có lời hỏi thăm ."

Cuộc trò chuyện diễn ra chậm chạp như thế cho đến khi Tol xin phép đi làm bài tập. Sau đó, cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Tôi không thể chào Tol lần nữa vì nhiệm vụ ở Khoa Cấp Cứu của tôi và nghiên cứu trước đây là kẻ thù của tôi bây giờ.Thật là vô cùng lãng phí thời gian. Thời gian cũng trở nên ngắn hơn mọi khoảnh khắc. Nếu tôi không trở thành bác sĩ thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với như này.

Sau đó, tôi nghĩ về một số chiến lược như một giải pháp. Tôi quyết định nhắn tin chào Tol. "Chào em."

Tol là người có thể trả lời rất nhanh chóng vì mắt em ấy luôn dính vào điện thoại của mình. Kỹ năng của một thần tượng mạng của em ấy đó. "Xin chào ạ."

"Anh nói với mẹ rằng anh tìm thấy Facebook của em. Bà ấy rất vui, bà ấy đã gửi quà cho anh để tặng cho em."

"Cảm ơn anh."

"Em sống ở đâu thế? Anh muốn đi đưa nó cho em."

"Khi nào anh sẽ mang cho em vậy?"

Tôi nhấc điện thoại lên để xem lịch của mình. Ngày mai trong ngày tôi phải nói chuyện với giáo sư về nghiên cứu. Sau đó là giờ đi ngủ vì tôi có ca đêm muộn ... Nhưng ... tôi không thể ngủ được! Vấn đề của con tim quan trọng hơn giấc ngủ phải không?

"Em có rảnh vào lúc 1 giờ chiều không?"

"Em có tiết vào buổi chiều. Tan lúc 3 giờ."

"Vậy thì anh sẽ mang quà lưu niệm sau khi em tan học nhé."

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi có thể gặp Tol một cách tự nhiên. Đó không phải là một cuộc gặp mặt kỳ lạ mà dường như nó đã xảy ra một cách vô tư. Khi chúng tôi quen nhau thì tôi sẽ chuyển sang mục tiêu tiếp theo. Tìm cách thuyết phục Tol làm kiểm tra ECG trong bệnh viện. Lần này có thể không có sự giúp đỡ nào từ Ai"Art để sặc kẹo và để tôi đưa hai bạn trẻ đến bệnh viện. Nhưng tôi sẽ dùng cách hỏi về việc chơi thể thao như tôi đã làmtrước đây. Thế là đủ.

"Được anh." Tol chấp nhận lời mời khiến tôi nở nụ cười.

Tôi phải mất bà tháng theo đuổi thì Mind (bạn gái cũ) mới đồng ý. Sáu ngày này ngắn hơn ba tháng, chỉ gấp mười lần ... Nghĩ về điều đó và mồ hôi tôi rơi xuống. Nhưng hãy nhìn vào nó một cách tích cực rằng theo đuổi con trai có thể mất ít thời gian hơn phụ nữ.

----------------

Ăn mặc như một người bán bảo hiểm có thể quá ít rồi, bởi vì hôm nay tôi là một hoàng tử.

Đó là lần đầu tiên tôi bước vào khoa quản lý với cảm giác như mình là một ngôi sao. Tôi mặc một chiếc áo màu đỏ thẫm mà tôi đã mua để mặc trong đám cưới bạn bè và một chiếc quần jean dài. Tôi đã tạo kiểu tóc mới thật độc đáo. Một tay đang cầm một cái túi giấy chứa đồ lưu niệm cho Tol. Vẻ ngoài này đã khiến mọi người trong Khoa Cấp Cứu hoảng sợ, và khi tôi đến để tham khảo ý kiến về nghiên cứu với giáo sư sáng nay, cố vấn của tôi đã nhanh chóng cầm kính lên và đeo để nhìn tôi từ đầu đến chân.

Tôi cảm thấy rằng các cô gái đi ngang qua thỉnh thoảng sẽ cho tôi một cái nhìn chăm chăm. Điều này khiến tôi thực sự muốn chửi rủa bản thân mình nhiều hơn vì bận rộn làm bất cứ điều gì. Tại sao tôi không dành chút thời gian để chăm sóc bản thân. Thẳng thắn mà nói, tôi đã buông tay là vì hối hận và vô vọng. Tôi đã từng mất niềm tin vào tình yêu. Tôi chỉ yêu và dành tình cảm rất nhiều cho một người. Cuối cùng, điều tôi nhận được là chẳng gì cả. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể yêu một lần nữa.

Rồi tôi thấy em, N"Tol. Em ấy đang đi bộ thẳng đến khu tự học bên dưới tòa nhà học thuật, nơi mà em ấy bảo tôi gặp. Tol vẫn trông như mọi khi. Chỉ có điều em ấy trông hơi mệt mỏi hơn bình thường.

"N"Tol!" Tôi gọi và giơ tay. Tol quay lại nhìn tôi rồi bước về phía tôi Có một thoáng biểu hiện của Tol, có vẻ như em ấy đang nghi ngờ điều gì đó nhưng điều đó nhanh chóng thay đổi thành bình tĩnh.

"Xin chào anh ạ." Tol giơ tay vái chào tôi. Đây là điểm mạnh của Tol. Tính cách của em ấy rất khó tiếp cận, nhưng thực ra em ấy là một cậu bé rất biết cư xử. Tôi phải khen ngợi dì Pang và chú Oat đã dạy dỗ em rất tốt.

"Em vừa học xong à? Em khỏe không? Mệt à?"

"Chỉ một chút thôi." Vừa nãy tôi nhận thấy giọng Tol nghe có vẻ ồm hơn bình thường. Sau đó tôi cũng nhớ lại rằng Tol đã từng nói với tôi rằng em ấy bị cúm nên không thể chơi thể thao như mong muốn.

"Rất tệ đó. Gần cuối năm thì bao giờ cũng mệt nhất mà." Tôi giữ túi giấy về phía Tol. "À, đây là những gì mẹ của anh đã gửi cho em. Mẹ nói rằng bà ấy thấy em rất đẹp trai nên muốn cho em cái này để dùng thử."

Đúng vậy. Thứ mà tôi đã cho Tol là kem thảo dược cá sấu hay rết gì đó mà mẹ đã gửi cho tôi dùng. Tol nhận cái túi và giữ mà không cần mở nó ra. "Cảm ơn mọi người ."

Tôi cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất, chuẩn bị tinh thần để nói nhiều hơn nhưng

giọng nói quen thuộc khiến tôi dừng lại.

"Tol!"

Tol quay về phía giọng nói trước khi một nụ cười nhỏ xuất hiện. Một phần của tôi muốn nguyền rủa ra một số từ. Một em gái trẻ xinh đẹp trong bộ đồng phục học sinh bước về phía Tol với nụ cười ngọt ngào. Mái tóc xoăn dài màu nâu vàng của cô ấy phản chiếu ánh sáng mặt trời đẹp.

Em ấy là .... N"Mai!

"Sao vậy?" Tol hỏi. N"Mai đến để đứng cạnh Tol.

"À, mình đến gặp em gái. Mình mới thấy Tol vừa nãy nên đến chào cậu." N"Mai nhìn tôi một cách nghi ngờ.

"À."Tol quay sang tôi và đưa tay về phía tôi. "Đây là anh bác sĩ Tihn."

"Xin chào". Tôi đã giơ tay chào N"Mai. Tôi nghĩ rằng nụ cười của tôi ngay bây giờ nên xuất hiện rất tự phụ.

"Xin chào".Sau đó, N"Mai chuyển sự chú ý của mình sang Tol. " Vậy mình đi gặp em trước.".

"Ừ". Tol vẫy tay tạm biệt một chút. Điều mà tôi thấy khiến tôi nhận ra rằng Tol sẽ không bất ngờ xin Mai làm bạn gái của em ấy. Hai đứa trẻ đáng lẽ phải nói chuyện với nhau trước đây lâu rồi. Tôi không biết Tol và Mai biết nhau bao lâu. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng bị mắckẹt trong một cỗ máy.

"Ờ..." Tôi đã lên tiếng sau khi N"Mai rời đi. Nhanh chóng làm gì đó đi Ai"Tihn. "Em có muốn đi ăn với anh tối nay không?"

Tol có vẻ do dự. "Em có một bài tập nhóm. Có một bài phải gửi vào ngày mai. Có lẽ em không thể đi được."

Không thể. Tôi không muốn theo cách này. "Mấy giờ em làm xong?"

Tol bắt đầu có một ánh mắt không tin tưởng. "Em cũng không biết. Có lẽ là sẽ muộn."

" Vậy anh sẽ đến đón em đi ăn nhẹ."

Tôi nghĩ rằng tôi đã thất bại và trở nên thiếu kiên nhẫn. Tol bắt đầu cố gắng rút lui khỏi tôi. Chết tiệt! Thực sự chỉ vì N"Mai. Em gái ấy không nên xuất hiện chút nào.

"Hay để hôm khác. Em phải đi bây giờ. Xin lỗi anh. Gửi lời cảm ơn của em đến mẹ anh nhé."

Sau khi nói lời tạm biệt với nhau, tôi cảm thấy ổn nhưng tôi đứng chán nản ở cùng một chỗ. Tôi nhận ra mình đang ở thế bất lợi khi so sánh với Mai. Tôi đến sau. Tôi là một người đàn ông. Tôi không biết làm thế nào tôi có thể gặp lại Tol. Điều này khó hơn gấp nhiều lầnhơn là tán tỉnh một người phụ nữ. Tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn phải quay lại ăn vạ vớii P"Toy để được giúp đỡ và an ủi một hôm nào đó.

Điện thoại của tôi rung trong túi. Tôi lấy ra và có một thông báo rằng ai đó muốn kết bạn. Khi tôi mở ra, mắt tôi mở to vì sốc. Người đã thêm tôi đang sử dụng cái tên Suwadee MhaiMhai. Hình ảnh hiển thị là một bức ảnh mà tôi đã thấy trước đây. Tôi bấm vào để xem những người bạn khác. Toàn những người đàn ông trẻ tuổi, sáu múi và đẹp trai. Có lẽ em ấy đã tìm kiếm Facebook của tôi từ danh sách bạn bè của Tol.

N"Mai, thật xấu xa. Em ấy thêm bạn nam như thế này. Nếu Tol biết em ấy sẽ nói gì không?

Một ngày trôi qua mà không có gì đáng để xảy ra. Tol và tôi vẫn vậy, giữ một khoảng cách giống như trước đây. Cảm giác buồn ngủ cũng trở nên tồi tệ đến mức tôi gần như ngã quỵ. Tôi liếc nhìn thời gian. Bây giờ là 7 giờ sáng, chỉ còn một tiếng nữa là tôi có thể quay lại giường và ôm mèo ngủ hạnh phúc trong phòng. Vì tôi đã trở về vừa kịp lúc, tôi gần như không ngủ để làm việc. Ca đêm qua cũng khiến tôi phải xoay như chong chóng* trong Khoa Cấp Cứu, không thể ngồi xuống cho đến khi trời sáng. Ngay bây giờ tôi cảm thấy như linh hồn của tôi gần như rời khỏi cơ thể của tôi.

(* Ở đây tác giả dùng từ "serng" - một hình thức múa dân gian ở quận Isan, Thái Lan. Về cơ bản ý bác sĩ là đã anh ấy phải chạy đi chạy lại xung quanh trong Khoa ER vì bận bịu nên mình tạm dịch là "xoay như chong chóng".)

"Bác sĩ có ổn không thế?" P"Toy lên tiếng chào tôi khi tôi đang ngồi sau quầy y tá. Tôi nhìn lên nam y tá có chung số phận làm việc với

"Em không nổi rồi anh. Mệt lắm." Tôi ngáp một cái thật to khiến nữ y tá đang ngồi gần đó bật cười.

"Vậy rồi em đã gặp em trai đó chưa?" P"Toy kéo một chiếc ghế để ngồi cạnh tôi. Đôi mắt anh sáng ngời và đầy thích thú. Tôi quay trái quay phải để kiểm tra xem liệu có ai nghe lén không trước khi tôi quay sang thì thầm với P"Toy. "Em đã gặp em ấy rồi."

P"Toy mỉm cười lớn . "Tình hình thế nào?"

"Em ấy đã nói chuyện với một cô gái, anh à." Tôi lắc đầu chán nản. "Em ấy là con trai nên em ấy đã nói chuyện với một cô gái rất ổn. Sau đó, em không thể nhớ được cách tiếp cận em ấy như thế nào cả."

P"Toy cười một chút. " Anh sẽ không ngừng ủng hộ em trong lúc này . Nhưng chúng ta phải tìm ra lợi thế của mình khi so với một người phụ nữ." Sau đó, P"Toy bắt đầu thể hiện giọng nói và cử chỉ nữ tính. "Anh sẽ cho em một gợi ý. Anh biết em có thể không đồng ý đi và tát dằn mặt ả kia** sau đó nói với ả rằng người này ở cấp độ như thế này phải không? Vì vậy, em phải đẹp hơn. Em phải đáng chú ý hơn, bác sĩ Tihn. Em ăn mặc và tạo kiểu tóc đẹp như thế này là đúng rồi. Tiếp đến, em phải làm một cái gì đó mà ả có thể làm. Em là một bác sĩ phải không? Em có tiền mà. Em có thể tiêu tiền vì em ấy, hãy mua một cái gì đó đắt tiền và hay ho . Đưa em ấy về nhà, tiếp theo em phải chạm vào cơ thể em ấy thường xuyên. Hai người con trai cùng nhau, em ấy không chối bỏ điều đó. Ngay khi em thấy có cơ hội ..."

(** Ở đây tác giả dùng từ "gibbon" thường được sử dụng bởi một người đồng tính nam để nói về phụ nữ với ý không tốt và P"Toy dùng từ này vì coi N"Mai là tình địch với bác sĩ Tihn nên mình tạm dịch là "ả")

"Đợi đã, đợi đã anh." Tôi đã nhanh chóng cản P"Toy trước khi anh ấy đi quá xa so với điều này. "Em nghĩ rằng em sẽ bị bỏ tù nếu làm điều đó."

Đôi mắt của P"Toy tròn xoe. "Bác sĩ đang theo đuổi với một em chưa đủ tuổi sao?"

"Không..." Tôi bắt đầu thấy đau đầu. "Còn ... hơn thế, P"Toy à. Gia đình em và em ấy biết nhau. Đó là lý do tại sao em cũng lo rằng mình có thể không tiến được quá xa."

"Ai nói vậy?" P"Toy lớn tiếng khiến các y tá khác quay lại nhìn chúng tôi. "Em càng có nhiều lợi thế hơn theo kiểu này đấy. Hãy đi cùng với cha mẹ của mình, bác sĩ Tihn à . Đi thăm gia đình em ấy."Điều mà P"Toy đã nói khiến tôi bất giác chững lại. Chính xác. Tại sao tôi không nghĩ về dì Pang và chú Oat. Tôi nghĩ rằng tôi có thể lại gần Tol hơn nhiều so với điều này. "Nhưng bố mẹ em ấy sẽ phát hiện ra ý định của em là không trong sáng."

"Có thể nhìn thấu ý định xấu của em đối với con trai của họ hay không thì điều đó cũng phụ thuộc vào thái độ của em lúc đó phải không bác sĩ?"

Khi giọng nói của P"Toy dừng lại, cánh cửa Khoa Cấp Cứu được mở ra và trường hợp của một ông cụ được đưa vào vào bằng một thanh giấy ở cuối giường cho thấy đó là thẻ phân loại bênh nhân (triage) màu vàng. Tôi nhanh chóng đứng dậy.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 16: Loop 10.3: Tiếp cận

(Cre: smartsign.com)

"Em sẽ xem trường hợp này trước đã.Chúng ta sẽ nói chuyện lại sau nhé anh."

"Được rồi, bác sĩ. Nếu có bất cứ điều gì cần giúp, luôn có thể hỏi anh." P"Toy giơ tay và cho tôi một kí hiệu OK. Bình thường P"Toy là một y tá có vẻ ngoài điềm tĩnh và luôn tập trung vào công việc. Nhưng khi chúng tôi thân nhau, tôi lại thấy anh ấy là một người rất dễ thương. Nếu tôi hẹn hò được với Tol, có lẽ tôi sẽ phải mang P"Toy đi chiêu đãi anh ấy bữa tối một lần ... Nếu N"Tol không phiền?

Bởi vì thời gian này là một chuỗi đêm muộn trên tiếng kêu la , điều đó cũng có nghĩa là tôi phải làm việc muộn như thế này thường xuyên trong nhiều ngày. Từ sáng cho đến 4 giờ chiều đã trở thành giờ đi ngủ của tôi. Tôi thức dậy cùng lúc với ánh sáng buổi tối chiếu qua cửa sổ cạnh giường. Tôi ngồi dậy với một cảm giác sảng khoái vì đã ngủ đủ giấc. Tôi chớp mắt nhìn chú gấu Rilakkumam trên chăn. Mặc dù có thể ngủ ngon, nhưng trong lòng tôi cảm thấy nặng nề không khác gì mỗi ngày.

Phải có điều gì đó mà tôi cảm thấy lo lắng về việc mà tôi đang làm để hoàn thành ngay bây giờ sẽ thất bại bất cứ lúc nào. Trông có vẻ ổn nhưng trong lòng tôi thực sự thấy đau đớn. Tôi không muốn cảm thấy như vậy nữa.

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, đổ thức ăn vào bát mèo. Hôm nay tôi quyết định mở hộp cá ngừ cho Sibra với hy vọng rằng nàng mèo này của tôi sẽ luôn khỏe mạnh, vì nàng ấy sẽ mang lại một số may mắn cho tôi. Bởi vì hôm nay tôi sẽ đến nhà Tol để thể hiện sự kính trọng với cha mẹ em ấy. Không phải lo rằng tôi sẽ trở thành một tên trộm xâm phạm gia cư bất hợp pháp mà bởi vì tôi đã chuẩn bị khá tốt. Tôi cũng đã gọi mẹ sáng nay để mẹ gọi báo cho dì Pang, hỏi địa chỉ của dì ấy và nói với rằng tôi sẽ qua thăm họ vào buổi tối. Mà dì Pang nói một cách rất vui mừng rằng dì ấy có thể gặp tôi - con trai của người bạn thân nhất của dì và cho tôi số của dì cho tôi trong trường hợp tôi bị lạc.

"Đừng quên mua quà biếu nhé con trai." Đây là một điều mà mẹ đã lặp đi lặp lại nhiều lần trước khi tôi gác máy, khiến tôi phải nhanh chóng rời khỏi căn hộ. Tôi tắm nhanh, mặc quần áo đẹp nhất và cố gắng tạo kiểu cho mái tóc của mình một cách dễ nhìn. Tôi vẫn chưa nói với mẹ rằng tôi đã đi cắt tóc. Nếu mẹ biết có lẽ bà sẽ khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tôi đến nhà Tol vào đúng 6 giờ tối. Tôi nghĩ rằng tôi có thể không gặp được Tol hôm nay vì em ấy thường ngủ trong ký túc xá của trường đại học. Trừ khi em ấy về nhà vì gì đó và gặp tôi chính xác tại thời điểm đó, đó cũng là điều tôi hy vọng. Nhà Tol ở trong một khu dân cư có an ninh tốt. Khuôn mặt của tôi có thể trông giống một tên trộm hơn là chủ nhà bởi vì tôi đã mất một thời gian rất dài để nói chuyện với chú bảo vệ trước để chú hiểu rằng tôi phải đến ngôi nhà kế tiếp. Tôi vẫn bình thường cho khi đến sân trước nhưng rồi tôi đứng lại trong khi cầm túi quà và nhìn vào nhà Tol một cách phấn khích. Thật vậy, một thần tượng mạng xuất phát với vẻ ngoài ưa nhìn thì cũng phải giàu có rồi. Ngôi nhà của tôi có thể to gần bằng với nhà Tol, nhưng khi so sánh giá của một ngôi nhà ở tỉnh với một ngôi nhà ở Bangkok, điều duy nhất tôi có thể làm là nuốt nước bọt.

Tôi gọi cho dì Pang để báo với dì rằng tôi đang đợi trước nhà. Khi âm thanh cuộc gọi đang vang lên, tôi cũng nghe thấy tiếng động cơ của một chiếc ô tô đang giảm tốc để đậu sau chiếc ô tô Nhật Bản màu trắng của tôi. Tôi quay lại tìm một chiếc xe thể thao màu đen cùng với chủ nhà bước xuống từ chiếc xe. Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy giống như một trong phim Hàn Quốc khi diễn viên chính bước xuống từ xe trong chuyển động chậm.

Khi ở đại học em ấy dùng xe máy. Nhưng em ấy về nhà bằng một chiếc xe ô tô thể thao. N"Tol cực kỳ đẹp trai.

P"Toy nói tôi nên chi tiền đầu tư thật nhiều cho em ấy. Vậy thì tôi có thể chi gì cho em trai đại gia này đây?! Tol cũng nhìn tôi với vẻ mặt khá sốc rồi vái chào tôi. Tôi cũng nở một nụ cười rộng, rất vui mừng khi tôi được gặp Tol lần nữa mặc dù em có vẻ không thực sự vui. Tol nhấn một điều khiển từ xa để mở cổng nhà cùng lúc với dì Pang trả lời cuộc gọi của tôi.

"Con đã đến thế N"Tihn? Đợi dì ra mở cổng nhé."

"À, không sao dì Pang. Con vừa gặp N"Tol trước nhà. Xin lỗi vì sự tự ý xâm nhập của con."

Tol liếc nhìn tôi, vẫn chưa nói gì trước khi em ấy đưa tôi đến trước cửa kính. Tol trở thành một người như thế này một lần nữa. Tôi nghĩ khi Tol có sự tin tưởng thì em có thể nói chuyện với tôi.

Tôi nhớ khi tôi và Tol đi xem phim cùng nhau và Tol đã nói về bộ phim không ngừng nghỉ. Tôi cảm thấy chán nản một chút. Không dễ để đạt được đến giai đoạn đó.

"N"Tihn!". Nghe thấy giọng nói lớn tiếng của dì Pang. Khi tôi nhận ra điều đó, tôi đang đứng trước một người phụ nữ mà tôi đã thường gặp để đưa tin buồn về Tol. Dì Pang ngước nhìn tôi và cười thật tươi. Tôi vái chào mẹ Tol trong sự tôn trọng.

------------------------------------

"Con chào dì Pang."

"Ừm." Dì Pang nâng tay và vỗ vai tôi. "Thật sự con đã lớn thành một bác sĩ trẻ đẹp trai. Con cao bao nhiêu thế?"

Tôi vừa mới đến đã vấp phải câu hỏi này. "Con cao 1m83 ạ."

Dì Pang mở to mắt. "Con chắc chắn có thể đủ tiêu chuẩn trở thành một người mẫu rồi." Sau đó, dì ấy cười rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp dì Pang trong trạng thái vui vẻ và thay vì tang thương.

"Em trai còn trông giống một người mẫu hơn là con ấy." Tôi đã dành một lời kheni cho Tol với ý định làm em vui lòng nhưng người được nói đã biến mất hoàn toàn trong nhà bếp. "À, dì Pang, đây là món quà lưu niệm." Tôi mở rộng một cái túi giấy có một chiếc khăn choàng cho dì Pang và một chiếc thắt lưng đai khóa cho chú Oat.

Và trái tim tôi dành cho Tol. Uiiiiii~

Dì Pang nhận lấy cái túi với một nụ cười. Dì nói với cho các hầu gái chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho bữa tối. "Con ở lại cùng ăn một bữa trước khi về nhà nhé."

Rồi dì Pang đưa tôi đến khu vực bếp được nối với bàn ăn sáu chỗ ngồi. Trên bàn đầy thức ăn kiểu Isan như gà nướng, gỏi đu đủ và gỏi thịt băm cay đang khiến nước bọt túa ra. Món ăn đang giật trên tuyến Lào*** của tôi rất nhiều. Điều này khiến tôi nghĩ rằng dì Pang có lẽ là người từ Isan giống mẹ tôi. Chú Oat và N" Tol đã ngồi trong khi chờ đợi ở bàn. Tôi giơ tay vái chào chú Oat với một nụ cười lớn.

(*** Dựa trên lịch sử, Isan ở vương quốc Lào còn được gọi là Lan Xang. Sau khi giành độc lập, một biên giới được tạo ra giữa Thái Lan và Lào. Từ đó, người Thái và Lào định cư. Vì vậy, có sự pha trộn văn hóa giữa hai dân tộc ở đó. )

"Con chào chú ạ."

"Lại đây nào, bác sĩ." Chú Oat đứng dậy kéo ghế cho tôi mà tôi chấp nhận nhưng tôi cúi đầu cảm ơn chú ấy liên tục. Vị trí ghế tôi đang ngồi đối diện với Tol. Tôi mỉm cười với N"Tol đang vươn nĩa ra để chọc vào con gà nướng. Em trai à,hãy quan tâm đến anh một chút đi nào.

" N" Tihn đã từng sống ở đây một thời gian dài. Dì cũng mới phát hiện ra. Lẽ ra chúng ta nên gửi tin tức cho nhau từ trước đó." Dì Pang đưa ly nước cho tôi.

"Có lẽ mẹ con nghĩ rằng con sẽ chỉ học trong ba năm sau đó trở về nhà."

"Tất nhiên là không. Nếu biết sớm hơn bây giờ, dì có thể mời con qua, cũng sẽ làm quen với em." Dì Pang quay sang nhìn Tol.

"Tol đã biết anh bác sĩ đây đúng chứ?"

"Con có biết." Sau đó, Tol thừa nhận sau đó đặt gà vào đĩa của mình.

"N"Tihn vừa đến khiến tôi nhớ về chuyến đi biển." Chú Oat nói. "Thật là tốt nếu chúng ta có thể đi chơi một lần nữa khi con rảnh?"

"Đúng đó." Dì Pang gật đầu đồng ý. "Nếu có cơ hội thì hai gia đình có thể đi du lịch cùng nhau, bác sĩ Tihn."

Tôi lén nhìn người ít nói nhất ở bàn. "Chắc chắn rồi. Nếu con có thể nghỉ làm thì con sẽ báo thời gian."

"Vậy rồi N"Tihn đã kết hôn chưa?" Dì Pang bắt đầu trở lại vấn đề cá nhân của tôi. "Cao ráo lại đẹp trai như thế này có lẽ không còn độc thân đâu."

"Cao ráo và đẹp trai như thế này những con vẫn còn độc thân đó dì Pang." Tôi cười. "Thật không dễ để bác sĩ tìm được người yêu.Không thể thực sự tự làm cho chúng con trông đẹp trai được."

" Ha ha, N"Tihn thật vui vẻ như bác sĩ Tul." Dì Pang quay sang nói chuyện với chú Oat, chú cũng gật đầu đồng ý.

Cuộc trò chuyện trên bàn diễn ra vui vẻ. Tôi là một người thần hộ mệnh chuyện tạo ra bầu không khí. Tôi suýt khiến chú Oat cảm thấy bối rối vì câu chuyện khi tôi làm việc ở bệnh viện phía Nam Thái Lan rồi tôi đã lơ đễnh khi nói chuyện ngay lập tức bằng tiếng Isan với các bệnh nhân. N"Tol lúc đầu trông rất không quan tâm đến tôi, dừng lại để lắng nghe và mỉm cười với vài câu mà tôi nói.

Sau khi ăn cùng nhau, Tol vẫn ngồi yên một chỗ để tôn trọng khách. Không biết bao nhiêu lần tôi bị ấn tượng về mặt này của Tol. Dì Pang mời tôi nói chuyện nhiều hơn trong khi chú Oat bắt đầu mở một chai rượu và rót vào một ly cho tôi Thời gian trôi qua đến 8 giờ tối, tôi nói rằng mình phải xin lỗi tôi lo lắng về việc phiền Tol phải chịu đựng ngồi yên lắng nghe tôi và dì Pang nói chuyện với nhau.

"Chúng ta phải gặp lại nhau nữa đó, được không N"Tihn?" Dì Pang nắm tay tôi bằng hai tay.

"Chắc chắn rồi ạ. Thật không may là con phải nhanh chóng trở lại làm việc ngày hôm nay. Hãy để lần sau gặp nhau ạ." Tôi giơ tay vái chào. Tol đứng dậy ngay lập tức khi nhìn thấy tôi vái chào. Tôi nói lời tạm biệt với chú Oat một lần nữa trước khi đi đến cửa cùng với Tol đang đi đằng sau tôi như thể em ấy muốn điều cái gì đó. Lúc đầu, tôi nghĩ Tol sẽ chỉ đi bộ để tiễn tôi như lịch sự. Một khi tôi nhận ra rằng trái tim tôi đập mạnh hơn. Em đã quan tâm đến tôi rồi phải không?

Tôi cần nhanh chóng nắm bắt cơ hội tốt như thế này. Khi tôi và Tol ở cùng nhau một mình tại khu vực đỗ xe, tôi quay lại đối mặt với Tol khiến em ấy dừng bước đột ngột.

"Em có ổn không N"Tol?"

Tol gật đầu. "Em ổn."

"Giọng em có vẻ hơi khàn. Em bị cảm lạnh à?"

Tol trở nên không nói nên lời một lúc. "À ... Em bị cúm. Nhưng giờ thì đỡ hơn rồi."

"Có thật vậy không?" Hãy tiếp tục nói chuyện đi Tihn. Tìm một cái gì đó để nói nhiều hơn. "Em thường ngủ trong ký túc xá sao?"

Tol gật đầu. "Vâng, bình thường em ở trong ký túc xá. Mẹ trước đó có gọi bảo em ăn tối ở nhà."

Đó là một việc vặt đặc biệt đối với tôi. "Vậy à? Rồi em có bất kỳ triệu chứng bất thường nào khác không?"

"Không có." Tol hít mạnh một chút.

"Nếu có bất cứ điều gì cứ bảo anh, hỏi bất cứ lúc nào cũng được. Rồi về bệnh cúm của em, tốt hơn hãy đến bệnh viện để kiểm tra. Hiện tại đang có đại dịch cúm . Anh lo cho em lắm đó." Tôi cố gắng mỉm cười để tỏ ra đáng tin."Hay nếu em cảm thấy dễ bị mệt mỏi hơn bình thường thì hãy đến gặp anh tại Khoa Cấp Cứu. Sau đó anh sẽ giúp em kiểm tra."

"Được ạ." Tol có vẻ như không thực sự bị ảnh hưởng bởi sự thuyết phục của tôi.

"Vậy anh xin phép đi trước." Tôi bắt đầu cảm thấy rằng nếu tôi cố giữ cuộc trò chuyện kéo dài hơn thế này thì có thể tạo ra sự khó chịu cho Tol. Hôm nay được coi là khởi đầu tốt nhất rồi. Tôi giơ tay lên tạm biệt và quay lại.

Điều xảy ra sau đó là Tol vẫn đi sau tôi!

Tôi nhanh chóng quay về phía Tol trong sự phấn khích. Tôi có thể đã nói điều gì đó để cảnh báo Tol khiến em ấy muốn hiểu rõ hơn về triệu chứng bất thường." Có gì mà em muốn hỏi anh à?"

Tol vẫn nhìn tôi. "Không có gì."

Em ấy giơ tay chỉ vào chiếc xe đang đỗ bên ngoài. "Bây giờ anh đỗ xe chặn mất cổng rồi,em không thể mang xe vào trong. Em đang chờ để mang vào xe."

Ngay khi câu nói Tol kết thúc, tôi vẫn ổn nhưng tôi đứng yên như thể tôi đã bị đóng băng. Tôi chỉ có thể thề lớn tiếng trong lòng rằng, ôi chết tiệt !!!!

Chìa khóa để khiến Tol tin tưởng vào tôi là gì? Từ lần trải nghiệm gần đây nhất thì điều duy nhất khiến Tol mở lòng với tôi là vì tôi có thể giúp đỡ bạn của em là Ai"Art. Nhưng nếu đợi cho đến lúc Art bị nghẹn kẹo để tôi có cơ giúp đỡ một lần nữa thì đã quá muộn rồi. Liệu có còn bất cứ điều gì khác mà tôi có thể làm?

Liệu tôi có nên thể hiện quan điểm rõ ràng hơn thế này hay tôi nên nói thẳng với Tol về điều tôi muốn từ em ấy. Rồi nếu tôi làm như vậy thật thì sẽ có hai khả năng về những gì sẽ xảy ra sau đó. Một là Tol sẽ hiểu và cho tôi một cơ hội. Hai là Tol có thể chạy trốn rồi đuổi tôi đi và không được liên quan gì với em ấy nữa.

Mà khả năng xảy ra nhất nhất là điều thứ hai.

Nhưng trước khi tôi có thể nghĩ về vấn đề với Tol, ngay bây giờ tôi phải giải quyết vấn đề trước mặt để ổn định tình hình trước.

"Tôi đã đợi mất hai tiếng! Mấy bác sĩ chết tiệt biến mất ở đâu rồi?!"

Tôi đang đặt ống thông vào tĩnh mạch của một bệnh nhân và tất cả những người đang bận rộn chạy riêng rẽ cũng quay lại ngay lập tức để xem nguồn gốc của tiếng nói phát ra từ cửa Khoa Cấp Cứu. Một người đàn ông đang đứng với hai chân dang rộng trước cửa và ánh mắt dữ tợn hướng về mọi người. Một tay anh ta đang cầm chai nước. Bây giờ là 2 giờ 38 phút sáng. Bệnh nhân này đã nhận được thẻ phân loại màu trắng, có nghĩa là anh ta phải đợi trước. Chúng tôi có những bệnh nhân khẩn cấp hơn mà phải xử lý trước. Trong Khoa Cấp Cứu ngay bây giờ có một trường hợp nhiễm trùng trong máu mà tôi đang phụ trách. Có một trường hợp đặt ống nội khí quản, một trường hợp nghi ngờ mắc bệnh thiếu máu cơ tim đang chờ kết quả, và rất nhiều trường hợp tai nạn mà tôi phải nhanh chóng xử lí.

" Bệnh nhân bị nghẹt và lạnh mũi trong ba ngày thưa bác sĩ. Hôm nay anh ta cảm thấy không thể ngủ được." Một chị y tá bước tới và thì thầm với tôi. "Anh ta không thể thấy chúng ta bận rộn như thế nào sao? Anh ta không đến mức bệnh nặng. Tại sao không đến vào giờ hành chính vào ngày mai chứ?"

Tôi buộc đường ống thông tĩnh mạch dọc theo cổ bệnh nhân. Khi xong việc, tôi rút lui trong khi tháo găng tay để khử trùng. Tôi biết chắc chắn rằng sẽ có một tình huống như thế này xảy ra trong ca đêm một ngày nào đó. Không chỉ vậy, tôi biết rằng một cái gì đó sẽ xảy ra kể từ bây giờ. "Vậy thì P"Kae đến nói chuyện xem sao."

P"Kae là một phụ tá lão khoa rất có tài trong việc đàm phán. Chị ấy có một cách nói và giọng nói dí dỏm mà khi nghe chúng ta sẽ cảm thấy sảng khoái đến khó tin. Nhưng tôi biết rằng cho dù chị ấy nói tốt đến đâu thì bệnh nhân kia cũng sẽ không lắng nghe. Tôi giao phó trường hợp lây nhiễm trong trường hợp máu cho N"Kung để coi sóc thêm nữa và bước đến để tìm bệnh nhân vẫn đang la hét và không biết cách tuân thủ kia.

"Bệnh nhân vui lòng đợi bên ngoài trước. Ngay bây giờ các bác sĩ đang gặp nhiều trường hợp nặng hơn. Nếu bác sĩ đã xử lý xong các trường hợp nặng thì chúng tôi sẽ gọi anh vào để kiểm tra lại."

"Vậy rồi khi nào thì sẽ xong đây?! Tôi đã chờ mất hai tiếng. Các bác sĩ chết tiệt biến đi đâu hết cả? Làm việc như thế này mà ăn thuế của dân một cách vô nghĩa à. Tôi đến nhưng cũng không thấy mấy người bận ở đâu cả. Người kia còn bận nói chuyện điện thoại kìa! " Bệnh nhân giận dữ chỉ về phía N"Kung đang cầm điện thoại mặc dù N"Kung thực sự đang gọi giáo sư để xin tư vấn về trường hợp của bệnh nhân. Tôi cau mày trước những lời lăng mạ tương tự như những bình luận để lăng mạ các bác sĩ trên trang mạng xã hội.

"Ngay bây giờ mọi người vẫn đang làm việc ạ. Xin vui lòng chờ trong giây lát." P"Kae vẫn nói một cách bình tĩnh.

Điều sắp xảy ra trong vài giây tới là điều mà tôi vẫn còn nhớ rõ, bởi vì đây là một sự cố sẽ dẫn đến một cuộc họp về sự an toàn của nhân viên Khoa Cấp Cứu vào ngày hôm sau. Bệnh nhân đó sẽ giơ tay đang cầm chai nước sau đó ném xuống sàn rất gần với chân của P"Kae. Lần cuối cùng mà tôi không kịp giúp đỡ P"Kae đã khiến chị ấy vốn đã làm việc lâu năm trong Khoa Cấp Cứu cảm thấy xuống tinh thần trong vài ngày. P"Kae là một người quyến rũ. Tôi không muốn để chị ấy trải qua sự cố gần như đã xảy ra.

Người đàn ông đó bắt đầu giơ tay đang cầm chai nước. P"Kae hét lên và vội vàng giơ hai tay lên để tự bảo vệ mình. Tôi bước một bước dài từ phía sau và ngay lập tức nắm lấy cổ tay của người đàn ông.

"Xin hãy ra ngoài. Nếu anh không đi ra ngoài, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ." Tôi nói với giọng lạnh lùng. Người đàn ông quay lại nhìn vào mặt tôi, cố gắng kéo tay anh ta ra khỏi tay tôi nhưng tôi đặt thêm sức mạnh vào tay cầm của tôi để giữ chặt hơn. Bất kể tôi chắc chắn mạnh hơn xương cá của Ai này. "Hiện tại mọi bác sĩ đều đang làm việc. Không có ai không có việc gì trong tay. Hệ thống ở đây là kiểm tra các trường hợp nặng trước. Các trường hợp có thể chờ sẽ phải chờ. Y tá đằng trước đã xem xét rằng anh trường hợp có thể chờ. "

Tôi nghĩ rằng dáng người cao và khuôn mặt mệt mỏi của tôi vì tôi đã không ngủ một cái nháy mắt là hữu ích ngày hôm nay. Có lẽ tôi trông hơi đáng sợ. Người đàn ông thành công rút tay ra và giận dữ bước ra khỏi phòng cấp cứu.P"Kae quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Cảm ơn bác sĩ Tihn nhé. Chị đã nghĩ rằng mình sẽ bị đánh."

"Em đã gọi cho bảo vệ. Đi thôi. Các bác sĩ ở đó sẽ đi xem xét xung quanh lâu hơn một chút. Ploy sẽ xử lý những bệnh nhân khác đang sợ hãi."

P"Kae gật đầu. "Chắc chắn rồi bác sĩ."

Sau khi sự cố bận rộn kia trôi qua, tình hình trong Khoa Cấp Cứu bắt đầu dịu xuống. Các bệnh nhân với các trường hợp nghiêm trọng đã được chuyển vào phòng bệnh khi họ đã sẵn sàng. Từ 4 giờ sáng đến 6 giờ sáng, tôi bí mật nghỉ ngơi và ngủ gật ở một góc phía sau quầy y tá vì tôi đã hi sinh giường trong phòng cho một người phụ nữ để cô ấy có thể nghỉ ngơi. Trở thành một bác sĩ khiến tôi học cách có thể ngủ ở bất cứ đâu trên trái đất.

Tôi mở mắt tỉnh táo vì tiếng thông báo từ điện thoại ba lần liên tiếp. Tôi đưa tay ra lấy điện thoại trên đầu giường và cố gắng mở mắt trước ánh sáng mặt trời buổi tối chiếu qua cửa sổ. Tôi lấy điện thoại của mình và nhìn vào màn hình. Thứ mà tôi thấy khiến tôi nhanh chóng ngồi dậy đột ngột. Cơn buồn ngủ biến mất như thể nó đã bị thổi bay.

Đó là một tin nhắn được gửi qua trò chuyện trên Facebook đến từ N"Tol!

"Chào anh ạ."

"Em muốn hỏi một chút."

"Có loại thuốc nào giúp chữa khỏi những cơn ác mộng không?"

Tôi nhanh chóng trượt mở ứng dụng trong nháy mắt. Tôi chưa bao giờ muốn trả lời trò chuyện của ai đó nhanh như vậy trước đây. "Không có thuốc để chữa trực tiếp cơn ác mộng đâu em. Có thể thử một số loại thuốc để giúp em giảm căng thẳng trước khi ngủ thì cũng ổn."

""Vâng. Cảm ơn anh ạ."

Tôi nhìn chằm chằm vào câu trả lời cuối cùng của Tol một lúc trước khi quyết định hỏi.

"N"Tol mơ thấy ác mộng sao?"

Tol im lặng hồi lâu. Rồi em trả lời. "Vâng. Em thực sự không thể ngủ ngon."

Tim tôi đập nhanh. Thứ mà Tol đang đối mặt có lẽ là hiện tượng tương tự như Fakfaeng nói. Có lẽ Tol mơ thấy những sự cố trong các vòng lặp trong quá khứ. "Vậy anh có thể gọi cho

em không?"

"Vâng anh."

Tôi nhanh chóng bấm cuộc gọi qua Facebook. Âm thanh chờ đợi không lâu cho đến khi Tol trả lời cuộc gọi. "Xin chào ạ."

"Xin chào N"Tol." Tôi cố gắng nói một giọng thật "soái" . "Về thuốc thì anh nghĩ em có thể sử dụng quyền lợi của sinh viên để đến bệnh viện lấy."

"Ồ, vâng." Tol trả lời tôi "rất nhiều".

"Thật ra ... Nếu em nói ngắn gọn các triệu chứng cho anh thì biết đâu sẽ hữu ích." Tihn mau quét mọi ngóc ngách trong đầu và tìm lại kiến

thức về tâm thần học mà bạn đã quên từ lâu. "Một giấc mơ cho thấy trạng thái tinh thần của em có lo lắng hoặc căng thẳng."

"Em..." Tol im lặng một lúc. "Giống như mơ thấy tôi gặp tai nạn, sau đó em thức dậy với một cú sốc. Rồi em không thể ngủ được nữa. Điều này ... đã xảy ra mấy ngày rồi." Giọng của Tol nghe có vẻ lo lắng. "Điều này khiến em không thể tập trung trong lớp."

Rồi có bao giờ mơ thấy anh không? Nếu tôi hỏi như thế này thì nghe có vẻ ngô nghê? "Vậy à? Hãy làm điều này. Em có thể gặp anh trong Khoa Cấp Cứu không? Rồi anh sẽ kê một đơn thuốc."

"Có ổn không anh? Trường hợp của em không phải là trường hợp khẩn cấp." Tol hỏi tôi với giọng nghi ngờ.

"Em có thể sử dụng đường dây của tôi, vì vậy em cũng có thể được kiểm tra sức khỏe tổng thể. Anh đã lo lắng khi nhìn thấy em ngày hôm đó. Khuôn mặt của em trông rất mệt mỏi." Tôi lật chăn ra khỏi người, cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. "Em đã tan lớp hay vẫn còn đang học?"

"Xong rồi ạ."

"Nếu em rảnh thì có thể đến gặp anh tại Khoa Cấp Cứu." Tôi rời khỏi giường một cách vội vã và đi thẳng vào tủ quần áo. "Nếu em không thể tìm thấy anh, hãy đợi một lúc. Anh sẽ đến bệnh viện sau mười phút nữa. Đợi anh nhé."

Tôi nghĩ những lời thúc giục của tôi đang bắt đầu nghe có vẻ kỳ lạ. "Ơ ..." Tol nghe có vẻ do dự. "Phải đi đến Khoa Cấp Cứu sao ạ? Phải đưa thẻ trước phải không ạ?"

"Em chỉ có thể mang theo thẻ sinh viên. Để phần còn lại cho anh lo." Tôi dùng vai để kẹp điện thoại sát tai, loạng choạng mặc quần vào đúng cách. "Em có muốn ăn gì không? Anh sẽ mua sau đây luôn."

"Không cần đâu anh." Tol nhanh chóng từ chối. "Nếu vậy thì ... anh sẽ đi ngay."

"Được rồi. Nếu không thể tìm thấy anh, hãy nói với y tá rằng em trai của bác sĩ Tihn là được rồi ngồi ở khu vực chờ. ANH sẽ nhanh chóng đến sớm nhất có thể."

Sau khi gác máy với Tol, tôi dành năm phút để tự mình xoay sở. Tôi cắt tóc đủ ngắn, không có thời gian để sửa một kiểu tóc đơn giản nên tôi chỉ để lại phần nhọn. Tôi dùng tay vỗ nhẹ vào tóc và khiến tôi trông giống con người hơn, sau đó đi cho mèo ăn. Tôi lấy chìa khóa xe và nửa bước nửa chạy ra khỏi phòng.

-----------------

Tiếng biển vỗ vào bãi cát, gió ấm thổi tung mái tóc, ánh sáng từ mặt trời lặn chiếu vào mặt nước phản chiếu, mọi thứ xung quanh em đều đẹp. Nhưng không có gì có thể khiến cậu bé cảm thấy tốt hơn là có cơ hội nắm tay người này một lần nữa. Cơ thể nhỏ bé của em bước đi theo sự dẫn dắt mạnh mẽ của cậu bé đến nơi này mà cậu tin là thiêng liêng. Lương tâm tội lỗi mà cậu bé đang gánh vác lúc này khiến cậu cảm thấy rất lo lắng. Cậu đã không chăm sóc em đủ tốt khiến em phải nhập viện, giống như khi cậu không chăm sóc tốt cho chị gái mình cho đến khi chị phải rời đi đột ngột. Không nên có thêm những sự cố như thế này kể từ bây giờ. Những người mà cậu bé yêu không được biến mất một lần nữa. Cậu bé mang em trai ngồi trước một bức tượng Phật cổ. Cậu cúi xuống và lạy ba lần trước khi đưa tay nắm lấy tay của em và nói to.

" Anh sẽ bảo vệ em cho đến khi chúng ta có thể kết hôn với nhau!"

Tiếng còi xe từ phía sau làm tôi giật mình trong tiềm thức. Tôi vội vàng bấm tín hiệu để vào bãi đậu xe của bệnh viện. Ngay bây giờ những chiếc xe bị kẹt vì tắc đường mà tôi đang ngồi lơ đãng trong khi liên tục nghĩ về điều gì đó quá nhiều. Tôi đã dành hai mươi phút để đến được Khoa Cấp Cứu, tôi đã ước tính thời gian không chính xác. N"Tol có thể đã đến từ rất lâu rồi.

Khi tôi bước vào khoa, cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vẫn là một sự hỗn loạn quen thuộc. Tôi thấy Sing đang dạy em thực tập để làm siêu âm ở bụng. Y tá Aim đang mặc đồng phục nhân viên đẩy cáng để nhận bệnh nhân, Gap đang chạy về phía giáo sư xin tư vấn trường hợp. Nhưng tôi không thấy N"Tol đâu cả. Tôi ngẩng đầu lên tìm kiếm khắp chỗ ngồi nhưng tôi không thể tìm thấy người mình muốn. Người mà tôi tìm thấy là P"Toy đến chọc vào lưng tôi.

"Bác sĩ Tihn này." P"Toy gọi tôi bằng giọng điệu lạ.

"Sao ạ?" Tôi quay lại nhìn P"Toy.

"Anh xin lỗi." P"Toy làm mặt khóc. Tôi chớp mắt nhìn P"Toy trong sự bối rối.

"Tại sao anh nói xin lỗi với em?"

"Đừng mắng anh nhé bác sĩ Tihn." P"Toy giữ cánh tay của tôi và siết chặt. "Bác sĩ Tihn đang tìm kiếm một em sinh viên phải không?"

"Đúng ạ." Tôi cảm thấy bực bội với biểu hiện của P"Toy. "Anh thấy em ấy phải không? Em ấy đang ở đâu? Trước đó, em đã hẹn em ấy đến để kiểm tra."

"Chà, bác sĩ Tihn nghe anh nói đã." P"Toy nói bằng giọng nhỏ nhẹ. "Em ấy đến khoảng mười phút trước và sau đó ngồi ở đó." P"Toy chỉ vào chiếc ghế nhỏ cạnh quầy y tá. "Anh không biết rằng em trai đang đợi bác sĩ Tihn. Sau đó, anh bước ra và tám với N"Aim đến quầy y tá. Aim hỏi anh rằng dạo này bác sĩ Tihn trông đẹp trai hơn, mới người yêu hay sao. Anh lỡ mồm nói rằng "Bác sĩ đang theo đuổi một người mà quen biết cha mẹ người ta. Anh đã khuyên cậu ấy nên đến nhà em ấy thăm cha mẹ ", và sau đó nói với N"Aim rằng "Hãy chờ tin tốt nhé". "

Tôi không nói nên lời vì hoảng loạn. "Vậy rồi em ấy có nghe thấy không?"

"Lúc đầu em trai có phớt lờ. Anh cũng không biết vì nghĩ rằng em ấy là người thân của bệnh nhân chỉ đang đợi. Sau đó, anh vô tư nói rằng người mà bác sĩ Tihn đang tán tỉnh là một chàng trai. Và rồi ....."

Sẵn sàng đối mặt rồi .... Tôi cảm thấy nổi da gà khắp người. "Rồi....?"

"Em sinh viên đó quay sang nhìn anh và trông có vẻ sốc. Sau đó, em ấy đứng dậy và rời khỏi phòng cấp cứu đó bác sĩ Tihn !!" P"Toy gần như hét lên. "Y tá biết rằng em sinh viên đang đợi bác sĩ Tihn chọc anh và nói rằng đã quá muộn. Em ấy đã biến mất rồi, bác sĩ Tihn. Đó là lỗi của anh. Anh xin lỗi."

Tôi cảm thấy như toàn bộ cơ thể của tôi bị đóng băng. Tôi không giận P"Toy vì anh ấy không thực sự có ý đó. Anh ấy chỉ là một người thích buôn chuyện mà tôi không quan tâm.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong mỗi vòng lặp trong quá khứ mà Tol phát hiện ra cách tôi nghĩ về em ấy.

"À ....." Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Tôi quay lại và nhấc tay để xoa thái dương của mình, chớp mắt nhìn trần nhà không chắc chắn. "Em nên làm gì đây.... "

P"Toy vẫn đang xin lỗi tôi nhiều lần như thế. Nhưng tai tôi không nghe thấy gì. Tôi muốn khóc thật nhiều. N"Tol đã biết rồi. Em biết rằng tôi thích em. Em biết điều này khi em không nên biết. Rồi tôi làm gì còn mặt mũi gì mà nói chuyện với em ấy một lần nữa?

Chúa ơi, hãy giúp con, hãy giúp con người này một chút.

Tôi nên làm gì tiếp theo đây?

Nếu để diễn tả cảm giác của tôi ngay bây giờ thì có lẽ không khác gì cảm giác của một người đàn ông bị thất tình. Vì yêu, một chàng gay tranh cướp bạn trai, là khoảnh khắc mà tôi có thể ngồi và đau đớn khi nghĩ tới nhưng tôi phải đi tới Khoa Cấp Cứu rùng mình để làm việc, cố gắng xóa đi cảm giác đáng sợ này trong lòng. Còn ba ngày nữa trước khi Tol sẽ hỏi Mai làm bạn gái của em ấy, bốn ngày còn lại trước khi Tol sẽ qua đời. Thay vì mối quan hệ của tôi với Tol tiến triển về phía trước, bây giờ mọi thứ tôi cố gắng đã hoàn toàn sụp đổ. Điều này thậm chí còn tồi tệ hơn là quay trở lại quá khứ để khởi động lại. Tol không đọc cũng không trả lời tin nhắn của tôi. Tol ghét tôi thật rồi.

Nếu không thể cứu vãn tình hình này, tôi có thể phải đợi cho đến khi tôi có thể thấy Tol qua đời lần nữa. Nhưng tôi không muốn để điều đó xảy ra. Tol sẽ bị thương mỗi khi có tai nạn. Em ấy đau đớn mỗi khi tim em ấy đập nhanh. Khi nhìn thấy em đau đớn, tôi cũng cảm thấy đau không kém.

Tôi đi ra khỏi Khoa Cấp Cứu sáng hôm đó trong tình trạng tả tơi nhất. Tôi trông mệt mỏi lộ khắp mặt, mái tóc và trái tim tôi. Đêm qua tôi làm việc như một thây ma. Ngay bây giờ tôi thực sự muốn quay lại và ôm Sibra. Nhưng tôi không chắc bây giờ nàng mèo có thể chữa khỏi cho tôi hay không. Tôi rẽ phải vào khu vực đậu xe của nhân viên. Khi tôi chỉ mới đi được ba bước, tôi cảm thấy như đang đi trên một chiếc thuyền bập bênh. Tôi loạng choạng giữ tay bám bức tường bên cạnh để đứng vững. Tôi chớp mắt vài lần, ngạc nhiên khi bị tấn công bởi một triệu chứng mà tôi chưa bao giờ bị được trước đây.

Đó có thể là do thiếu ngủ và căng thẳng. Tôi có thể ngủ để khá hơn. Một người như tôi chưa bao giờ ngã bệnh. Tôi có thể chịu đựng hơn một con ngựa và mạnh mẽ hơn một tảng đá. Không có gì có thể khiến Ai"Tihn gục ngã.

Trước khi quay về căn hộ của mình, tôi quyết định lái xe đến tòa nhà Khoa Quản Trị. Tôi đứng trong khi nhìn vào tòa nhà hiện đại trước mặt một cách không chắc chắn. Đã bao nhiêu lần tôi ở đây? Điều này thường xuyên đến mức tôi gần như có thể đếm được số lượng gạch đang bao phủ tầng trệt. Tôi thở dài. Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy tồi tệ hơn cả trước khi đứng đây. Có lẽ tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với nơi này một lần nữa trước khi tôi được giải thoát khỏi vòng lặp này và đi đến cuối cùng, trước khi Tol sẽ rời xa tôi một lần nữa.

"Xin chào anh Bác Sĩ ạ." Một giọng nói quen thuộc của ai đó chào hỏi khiến tôi nhanh chóng quay lại. Một em gái thật xinh đẹp trong bộ đồng phục học sinh đang mỉm cười với tôi. Đó là N"Mai!

"X... xin chào em." May mắn là tôi đã không vô tư nói ra tên của cô ấy.

"Em là bạn của Tol. Chúng ta đã gặp nhau ngày hôm đó, anh có nhớ không?" Mai ở lại nói chuyện với tôi với một nụ cười rộng. "Anh đã đến để gặp Tol sao?"

"À ... à. Anh đã không đến gặp Tol. Anh chỉ đi ngang qua thôi." Tôi nâng mu bàn tay xoa mũi. "Vậy anh xin phép đi trước."

"Anh à!" N" Mai gọi tôi khiến tôi sắp bỏ chạy thì dừng lại đột ngột. "Anh có thể ở lại với em một lúc không?"

"Hả?" Tôi quay lại nhìn N"Mai. Và những gì tôi thấy là khá ngạc nhiên. N"Mai tôi biết là một cô gái trẻ có vẻ ngoài tự tin, nhưng vẻ ngoài cô ấy có ngay bây giờ lại là sự sợ hãi. "Em có gì không ổn à?"

N"Mai bước lại gần tôi. "Người đàn ông ngồi sau gốc cây phía sau em là bạn trai cũ của em. Anh ta đã theo em từ khoa." Em nói khẽ. "Em xin lỗi đã làm phiền anh ạ."

"Em .. muốn anh làm gì?" Tôi nhìn vào cái cây phía sau N"Mai. Có rất nhiều sinh viên ngồi trong khu vực đó. Tôi không biết ai là bạn trai cũ của N" Mai nữa.

"Chỉ cần đi cùng em. Lát nữa, Tol sẽ đón em ở đây. Nhưng bạn trai cũ của em đang theo dõi em, em thực sự rất sợ hãi." Mai ngước nhìn tôi với ánh mắt van nài. Em gái rất dễ thương, một vẻ đẹp như cô ấy có thể dễ dàng khiến các chàng phát điên.

Sự thật là tôi không có vấn đề gì khi đi cùng N"Mai. Nhưng thay vào đó tôi không muốn đối mặt với Tol. Tôi chắc chắn không thể chịu đựng được cái nhìn với sự ghét bỏ từ Tol. "Em có các bạn khác ở đây không? Một lát sau, anh sẽ gửi em cho bạn em thì tốt hơn."

"Em không có bạn bè ở đây." Mai cầm điện thoại lên. "Tol nói sẽ ở trong chưa đầy mười phút."

Tôi đứng yên để đưa ra quyết định khoảng mười giây trước khi nói. "Anh ở lại cũng được. Nhưng nếu Tol gần đến đây, hãy nói với anh trước." Tôi chắc chắn sẽ bắt đầu chạy trốn trước khi Tol có thể gặp tôi đúng lúc.

"Cảm ơn anh Bác Sĩ." Mai có vẻ nhẹ nhõm. "Em xin lỗi quên hỏi, tên anh Bác Sĩ là gì ạ?"

"P"Tihn ." Tôi trả lời.

"Ồ, anh bác sĩ Tihn. Em tên là Mai."

Tôi đã biết. Tôi biết từ lâu. Tôi nghĩ về nó nhưng không nói to lên. "Ừ."

Chỉ ba ngày nữa, Mai và Tol sẽ trở thành một đôi. Ngay cả bây giờ hai người này có thể rất thân mật với nhau rồi. Tôi chỉ có thể nhìn vào N"Mai đang tập trung trả lời cuộc trò chuyện LINE một cách im lặng. Tôi cảm thấy ghen tị với N"Mai, người có thể trở nên thân thiết với Tol mà không cần phải cố gắng quá nhiều. Không như tôi, người phải đấu tranh bao nhiêu lần, cuối cùng Tol vẫn ghét tôi. Tôi thậm chí không thể trở thành bạn trai của em ấy dù chỉ một chút.

"Em không còn tiết học nào sáng nay sao?" Tôi cố gắng nói chuyện với Mai để bỏ qua cảm giác đau đớn này vào lúc này.

"Mai có một tiết học lúc 10 giờ sáng. Tol có tiết học buổi chiều. Vì vậy, chúng emhứa sẽ ngồi và học cùng nhau tại quán cà phê." Mai trả lời. "Vậy hôm nay anh không phải làm việc anh Bác Sĩ à?"

"Anh vừa mới làm việc sáng nay. Một lát nữa, anh sẽ quay về để ngủ lại." Tôi nói vậy để N" Mai cảm thấy tội lỗi khi cô ấy đang giữ tôi lại đây. Nhưng dường như cô ấy không nhận thức được gì.

"Con người không thể hy sinh mọi thời điểm."

Giọng nói của Tol vang lên trong đầu tôi. Đây là lời của Tol khi tôi đi xem phim với em ấy trước khi em ấy chết. Tol đã đúng. Mọi người phải có một chút ích kỷ.

"N" Mai." Tôi quay sang nói với Mai bằng giọng nghiêm khắc. "Anh không thể ở lại với emnữa. N" Mai hãy đợi ở nơi có nhiều người để an toàn."

"Nhưng ..." N"Mai quay lại nhìn bạn trai cũ mà cô nói đang ngồi đó và lập tức quay lại. "Em sợ."

Tôi phải vững vàng hơn thế này. "Anh sẽ rời đi trước. Chúc may mắn." Sau đó tôi lập tức bước một bước dài ra khỏi đây. Đây là một nơi công cộng. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với N"Mai. Nếu em ấy bị tấn công, có rất nhiều người nên sẵn sàng giúp đỡ em ấy.

Trong khi tôi đang đi bộ trở lại xe của tôi, tôi đột nhiên nhận ra một cái gì đó. Cái chết của Tol không phụ thuộc vào việc tôi có thể trở thành bạn trai của Tol hay không. Nhưng thay vào đó, có phụ thuộc vào N"Mai. Chỉ khi Tol không trở thành bạn trai của Mai, Tol sẽ sống sót. Về phần tôi, có thể là bất cứ điều gì.

Sao cũng được. Bây giờ tôi là một nhân vật phản diện.

Mặc dù điều đó thật khó chịu, vẫn tốt hơn là không làm gì cả và đợi cho đến khi N"Tol sẽ qua đời một lần nữa. Tôi quyết định đi bộ trở lại chỗ N"Mai đang đợi Tol. Không đồng hành cùng N"Mai là một khởi đầu khủng khiếp. N" Mai có thể không muốn nói chuyện với tôi nữa. Nhưng tôi không quan tâm đến những gì Mai sẽ nghĩ về tôi. Điều mà tôi sẽ làm là cho Tol thấy rằng N"Mai là một cô gái mà anh không nên hẹn hò.

Khi tôi đến nơi, tôi thấy N" Mai đang mỉm cười với người đang đi về phía em ấy. Đó là No"Tol. Em ấy mặc đồng phục học sinh và một chiếc quần jean. Nhìn thấy cảnh tượng này, khiến tôi cảm thấy đau lòng hơn. Tôi nắm chặt tay, hít thật sâu để sẵn sàng, trước khi tôi nói to.

"N"Mai!" Tôi giơ điện thoại lên. Tol và Mai quay lại nhìn tôi đồng thời. "Anh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của em rồi đó. Tối nay anh sẽ nói chuyện với em nhé."

Tol ngạc nhiên nhìn tôi, cũng như N" Mai.

Nếu em sẽ ghét anh thì cứ ghét đi, N"Tol. Tôi cố gắng không nhìn vào khuôn mặt của N" Tol, nhanh chóng quay lại và bước đi nhanh nhất có thể.

--------------

"Đại ca nói rằng khi người ta thất tình, sẽ đau như một người thiếu máu trong tim? Có phải đau dây thần kinh sẽ giống thế không?" Ai"Gap hỏi tôi trong khi tôi đang xem thời gian biểu trong phòng nghỉ của bác sĩ nội trú..

"Thật là một câu hỏi lố bịch." Tôi lẩm bẩm Gap. "Em thất tình hay sao?"

"Không, một người như Gap chưa bao giờ thất tình cả. Em chỉ từng làm tan vỡ trái tim người khác. Ôi!" Gap nhướn mày nhìn tôi khiến tôi khẽ vỗ đầu vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Đi làm đi. Đêm nay sẽ lại dài đấy." Tôi đi ra khỏi phòng nghỉ thẳng đến Khoa Cấp Cứu. Thành thật mà nói, tôi vẫn không cảm thấy thực sự tốt mặc dù tôi đã ngủ đủ. Cảm giác chao đảo tiếp tục tấn công đặc biệt là khi tôi đứng trong một thời gian dài. Tôi nghĩ rằng tôi biết có điều gì đó sai trái với tôi. Tôi là một bác sĩ. Tôi tự chẩn đoán rằng tình trạng của tôi xuất phát từ việc thiếu nghỉ ngơi và căng thẳng, chỉ được tích lũy từ các vòng lặp quay về quá khứ. Đó khôngnên là một vấn đề để làm việc ngày hôm nay.

"Anh ạ!" Có trường hợp đầu tiên của tôi cho ca làm việc này. Một nem trai thực tập cầm biểu đồ chạy đến chỗ tôi. "Em muốn xin tư vấn về một trường hợp."

"Nói đi em." Tôi quay sang mỉm cười với bạn thực tập.

"Một phụ nữ ba mươi tuổi, nhập viện lúc 11 giờ tối với vết chó cắn ở chân phải. Vết sẹo bị trầy xước và chảy máu, nhưng bệnh nhân đã từng tiêm quanh vết thương cách đây ba năm trước. Cô ấy đã hoàn thành quá trình tiêm phòng bệnh dại. không chắc chắn làm thế nào để tiêm vắc-xin lần này. "

"Em nghĩ sao?" Tôi hỏi đáp lại.

"Ừm ... giống như vốn không cần tiêm xung quanh vết thương?"

"Phải, nhưng em phải tiêm vắc-xin làm chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho bệnh nhân. Nếu lần tiêm cuối cùng là hơn sáu tháng, bạn phải tiêm hai lần vào hôm nay và vào ngày thứ ba. Đừng quên khử trùng cho bệnh nhân nữa. "

"Được rồi ạ." Em trai thừa nhận siêng năng và quay trở lại để gặp bệnh nhân, cùng lúc với một bệnh nhân mới bước vào. Tôi vội vàng thấy bệnh nhân được phân loại là màu vàng.

Đột nhiên cả thế giới của tôi quay cuồng. Rồi mọi thứ lập tức trở nên tối đen như thể ai đó đã tắt đèn.

-------------

N"Tihn là một đứa trẻ mạnh mẽ, chưa bao giờ nhập viện dù chỉ một lần. Đây là điều mà mẹ của tôi thường thể hiện với bạn bè của bà ấy. Ngoài cơn sốt thông thường, ho và cảm lạnh, tôi chưa bao giờ bị ốm đến mức phải nằm liệt giường. Tôi là một người có nhiều sức mạnh, có thể chịu đựng mất ngủ trong một thời gian dài. Có lẽ do lượng caffeine mà tôi lấp đầy hàng ngày.

Nhưng tại sao bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi? Trước khi tôi đến vòng lặp này, tôi cũng không cảm thấy như vậy. Khi tôi giả vờ ngất xỉu trước phòng hội nghị, đó là giả. Nhưng giowf điều này là thật. Tôi bất tỉnh trước các y tá và bệnh nhân trong phòng cấp cứu lúc 12 giờ 10 phút sáng.

Tôi mở mắt và thấy trần nhà quay cuồng. Tôi vẫn nghe thấy âm thanh hỗn loạn quen thuộc xung quanh. Chỉ là thay vì một bệnh nhân, người nằm trên giường là bác sĩ nội trú mà mọi người trong Khoa Cấp Cứu đều phụ thuộc. Cánh tay của tôi đã được nối với một chai nước muối do huyết áp thấp. Tôi nhìn vào chiếc giường bên cạnh tôi có một người chú có vẻ rất gầy. Người chú chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như thể ngạc nhiên khi thấy một bác sĩ ở khu vực này.

"Kết quả phòng thí nghiệm đã có rồi đại ca." Gap bước vào giường tôi với một biểu đồ. "Nướƈ ŧıểυ rất cô đặc. Xét nghiệm chức năng thận không thực sự tốt. Anh hay có uống nước hay không?"

"Hãy để anh xem." Tôi đưa tay ra lấy biểu đồ từ tay của Gap để đọc kết quả phòng thí nghiệm của riêng tôi. "Chết tiệt."

"Ngủ trong bệnh viện nhé đại ca. Nằm xuống truyền nước muối và sau đó kiểm tra lại kết quả kiểm tra chức năng thận." Gap bóp vai tôi. "Đại ca, em muốn nói vài điều có được không? Hôm qua và hôm nay khuôn mặt của anh trông giống như một xác chết. Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Tôi đưa tay lên xoa bóp thái dương. "Chỉ là căng thẳng thôi."

Gap thở dài. "Về nghiên cứu, phải không? Gap nghĩ rằng đại ca không nên quá căng thẳng. Hãy nhìn P"Sing kìa. Anh ấy phải gửi một bản sao hoàn chỉnh của nghiên cứu vào buổi trưa và giờ vẫn còn lạnh trong quán bar đó thôi."

"Ơ." Tôi trả lời ngẫu nhiên. Hãy để Gap nghĩ rằng tôi bị căng thẳng về việc thực hiện nghiên cứu tốt hơn là căng thẳng về việc bị một cậu bé làm đau lòng. "Nếu tôi thừa nhận thì ai sẽ làm thay nhiệm vụ?"

"Vẫn lại lo lắng về công việc. Sau này Gap sẽ nói chuyện với giáo sư."

Tôi nhắm mắt lại để kìm nén cơn chóng mặt trong đầu. "À, cảm ơn nhé."

Nửa giờ sau, tôi đã được đưa đến một phòng ngủ đặc biệt theo quyền được điều trị bởi một nhân viên chính phủ. Ngay khi ánh sáng trong phòng tắt, tôi bước vào thời kỳ ngủ một cách dễ dàng. Cứ như thể cơ thể mạnh mẽ của tôi đang phản kháng. đang trừng phạt tôi vì đã buộc bản thân phải bỏ qua thời gian ngủ trong suốt những năm này. Hình phạt mà tôi để sự căng thẳng bao vây lấy tôi cho đến khi cuối cùng bị vỡ vụn

--------------------------.

Tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng cửa mở to như bầu trời sụp đổ. Tôi quay lại nhìn những người mở cửa với một chút cáu kỉnh. Khuôn mặt ủ rũ của N"Aim lọt vào tầm nhìn của tôi, theo sau là P"Toy và Ai"Gap. Mỗi người trong số họ đang cầm một túi kẹo và trái cây làm quà khi ghé thăm. Tôi nheo mắt nhìn vào ánh sáng và quay lại nhìn vào thời gian. Bây giờ là 8 giờ sáng. Đó là thời gian mà mọi người đổi ca.

"Bác sĩ Tihn!" Tiếng nói lớn của P"Toy đến trước. Khuôn mặt của nam y tá đầy quan tâm.

"Anh cũng bị ốm với người ta à?" Aim nói với tôi bằng một giọng nghiêm khắc. Ở đây tôi là một bệnh nhân nhưng chị ấy vẫn mắng tôi.

"Tại sao không có em gái nào chăm sóc em nhỉ đại ca? Điều đó không vui chút nào." Gap nói vui vẻ. Tôi thấy P"Toy và N"Aim quay lại nhìn nhau và không nói gì. "Những người khác sẽ đến sau nhé, đại ca đừng buồn."

Tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy rất sảng khoái sau khi truyền nước muối và nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm máu được lấy sáng nay. Nếu thận của tôi đã hồi phục sau khi thiếu nước, có lẽ không còn lý do gì để ở lại bệnh viện nữa. Điều mà tôi làm tiếp theo là báo cáo với mẹ rằng tôi hiện đang bị nằm ở buồng bệnh. Tôi phải chịu đựng nghe giọng nói càu nhàu của mẹ trong hơn mười phút cho đến khi bà ấy bình tĩnh lại. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ ngã bệnh cho đến khi phải nhập viện. Đó là bình thường khi một người mẹ bị sốc.

Trong khi chờ kết quả xét nghiệm máu, tôi đang nghỉ ngơi với điện thoại của mình. Nghe truyền hình thì chán. Bất lợi của việc độc thân và sống xa * Ban Khue là không có ai đến chăm sóc tôi. Tôi mở Facebook. Ngay bây giờ Tol có lẽ đang đi dạo vui vẻ với N"Mai. Có lẽ em đang nghĩ đến một kế hoạch bất ngờ để N"Mai rủ cô đi chơi. Tôi nghĩ về nó và chỉ có thể cảm thấy bị tổn thương. Tôi tắt màn hình điện thoại và nằm xuống chán nản.

(* Tên của các làng ở vùng Nan và Payao- Thái Lan)

Tôi tỉnh táo trở lại khi nghe tiếng gõ cửa. Tôi chống đỡ bản thân mình trước và ngồi dậy sau đó nhìn vào thời gian. Bây giờ là gần 1 giờ chiều. Tôi quay lại nhìn người đến thăm với giả định rằng đó sẽ là một y tá hoặc đội nội trú đến thăm tôi.

Nhưng người đến lại chỉ là một người đàn ông. Người ấy cũng mang một giỏ lớn tổ yến. Biểu hiện của đằng ấy trông thực sự không muốn đến. Tôi chớp mắt nhìn món quà cực kỳ lỗi thời trước khi tôi nhìn vào khuôn mặt của người mang đến. Hai chúng tôi đều im lặng, không nói gì trong một thời gian dài.

"Mẹ ... bảo em đến thăm." Cuối cùng Tol lên tiếng trong khi tôi vẫn không nói nên lời như bị mê hoặc.


Load failed, please RETRY

Status Power Mingguan

Rank -- Peringkat Power
Stone -- Power stone

Membuka kunci kumpulan bab

Indeks

Opsi Tampilan

Latar Belakang

Font

Ukuran

Komentar pada bab

Tulis ulasan Status Membaca: C3
Gagal mengirim. Silakan coba lagi
  • Kualitas penulisan
  • Stabilitas Pembaruan
  • Pengembangan Cerita
  • Desain Karakter
  • Latar Belakang Dunia

Skor total 0.0

Ulasan berhasil diposting! Baca ulasan lebih lanjut
Pilih Power Stone
Rank NO.-- Peringkat Power
Stone -- Batu Daya
Laporkan konten yang tidak pantas
Tip kesalahan

Laporkan penyalahgunaan

Komentar paragraf

Masuk