Unduh Aplikasi
50% Bá tước phế vật / Chapter 2: Chương 2: Khi mở mắt

Bab 2: Chương 2: Khi mở mắt

Chàng trai có thể cảm thấy ai đó đang nhẹ nhàng gõ vào cơ thể mình. Bàn tay thô ráp khiến cậu liên tưởng đến bàn tay của cha mẹ đã tần tảo nuôi can. Thật là ấm áp.

"Thiếu gia, trời đã sáng."

Nhưng giọng nói rất sâu sắc. Tôi cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể và mắt cậu mở ra một cách vô thức. Thay vì ánh nắng chói chang chiếu vào qua cửa sổ để sưởi ấm đôi mắt tôi, những gì cậu nhìn thấy là một ông già đang đứng đó với vẻ mặt hài lòng.

"Thật ngạc nhiên khi thấy cậu chủ thức dậy chỉ sau một lần gọi"

"Hả?"

"Gia chủ muốn dùng bữa với cậu chủ từ lâu rồi. Có vẻ như điều đó sẽ trở thành hiện thực trong ngày hôm nay ".

Tôi có thể nhìn thấy một tấm gương qua vai ông già. Bên trong tấm gương là một chàng trai tóc đỏ có vẻ bối rối nhìn mình. "Đây là mình sao?"

'Tôi đoán người đó là tôi.'

"Thiếu gia Cale?"

Tôi quay về phía phát ra giọng nói lo lắng để tìm ông già, người trông giống như một người hầu, đang nhìn về phía anh ta. Nhưng cái mà tôi quan tâm lại là một vấn đề khác .

Tôi nghe rõ. Nghe rất rõ. Nhưng trong thân tâm tôi vẫn muốn giả điếc.

Thiếu gia Cale. Đó là một cái tên quen thuộc.Tôi từ từ thốt ra cái tên.

"Cale Henituse?"

Người hầu già đang nhìn anh như đang nhìn đứa cháu ruột của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ sau lời nói của ông ấy

"Đúng. Đó là tên của cậu, thiếu gia. Tôi đoán là cậu vẫn còn hơi say ".

Nghe câu trả lời đầy quan tâm của ông già, tôi tự nhiên nghĩ về một cái tên còn quan trọng hơn cái tên Cale Henituse.

"… Beacrox."

"Bạn đang nói về con trai tôi?"

"… Đầu bếp."

"Đúng. Con trai tôi là đầu bếp. Cậu chủ có cần anh ấy làm một cái gì đó để giải tỏa cơn say của cậu không? "

Ôi ĐM. Tôi cảm thấy xung quanh trở nên tối tăm và bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Tôi cúi đầu, dúi vào tay.

"Thiếu gia, ngài còn say không? Tôi có nên gọi bác sĩ không? Hay là cậu nên đi rửa ngay bây giờ? "

Tôi nhìn mái tóc đỏ đang xõa trước mặt. Đó là một màu đỏ tươi, quá khác so với mái tóc đen ban đầu của mình. Có lẽ tôi phải mất một thời gian để điều chỉnh lại cái đầu đầy hoảng loạn của mình. Và sau khi miễn cưỡng tự tát cho mình vài cái trong tiềm thức, thì có vẻ tôi đã nhận ra được cái thế giới cùng số phận chó má mà mình sắp phải trải qua

Cale Henituse. Beacrox. Cha của Beacrox, Ron.

Họ là những nhân vật xuất hiện ở phần đầu của [Sự ra đời của một anh hùng], cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc trước khi chìm vào giấc ngủ đêm qua.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Xung quanh tôi là phòng ngủ hoàn toàn khác với thiết kế điển hình của Hàn Quốc. Nó khiến người ta nghĩ về châu Âu. Mọi thứ trong phòng đều cực kỳ xa hoa và sang trọng.

"Thiếu gia?"

Tôi đáp lại Ron, một ông già đang giả vờ quan tâm và lo lắng. "CMN, nếu tôi không biết được thân phận thật của ông thì đã bị dắt mũi như dắt bò từ tám hoánh rồi!!!!'

"Nước lạnh."

"Xin lỗi?"

Tôi cần thứ gì đó để giải tỏa tâm trí. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Cale Henituse trong gương phía sau ông già Ron.

'Trông vẫn bình thường.' May quá, vậy có nghĩa là Cale vẫn chưa bị nhân vật chính đánh cho tơi tả.

Gương mặt điển trai thu hút sự chú ý của anh.

Tôi trở thành Cale Henituse khi tôi mở mắt.

Cale Henituse. Tên rác rưởi bị nhân vật chính đánh cho tơi tả trong phần đầu của [Sự ra đời của một anh hùng]. Đó là con người của anh ấy.

"Thiếu gia, ta phỏng chừng ngươi sẽ không tắm nước lạnh. Cậu cần nước uống à? "

Cale hướng ánh mắt về phía Ron. Ron có thể đang giả vờ là một ông già nhân hậu, nhưng thực ra ông ta đang che giấu thân phận thật của mình là một kẻ độc ác.

Tôi đã đưa ra yêu cầu với Ron.

"Làm ơn lấy cho tôi một ít nước uống."

Trước tiên tôi cần uống một chút nước lạnh và đầu óc tỉnh táo.

"Tôi sẽ chuẩn bị nó ngay lập tức."

"Tuyệt quá. Cảm ơn."

Trong khoảnh khắc vui mừng vì đã tiễn được vị lừa đảo đó đi, tôi đã khong nhận ra rằng Ron bối rối trong một giây và có một biểu hiện kỳ ​​lạ trên khuôn mặt của mình

***

Ron phải rời khỏi phòng ngủ vì trong phòng chỉ có nước ấm. Khi chỉ còn lại một mình, tôi bước xuống giường và đi vào phòng tắm. Nếu tôi thực sự ở bên trong cuốn tiểu thuyết, anh ta biết rằng cần phải có một tấm gương lớn bên trong.

Đúng như dự đoán, chiếc gương soi toàn thân đã ở bên trong phòng tắm. Cale Henituse, người rất quan tâm đến ngoại hình và vóc dáng của mình, đã đặt chiếc gương này ở đây. Không ai khác trong gia đình có một chiếc gương như vậy.

Chàng trai trong gương có mái tóc đỏ và một thân hình khá vừa vặn. Sẽ không sai khi nói rằng tên vô lại này có một cơ thể khiến mọi phong cách đều đẹp.

"Tôi thực sự là Cale."

Chàng trai trong gương đúng là Cale Henituse trong tiểu thuyết. [Sự ra đời của một anh hùng] mô tả rất chi tiết về từng diện mạo của nhân vật. Đó là lý do tại sao tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý rằng tôi thực sự đã biến thành Cale Henituse.

Mọi người có thường trở nên bình tĩnh hơn khi họ ngạc nhiên và bị sốc không? Tôi, Cale, không, Kim Rok Soo, phải bình tĩnh suy nghĩ về đêm hôm trước. Mà thú thật thì tôi đã phải vượt qua cơn sốc cho số phận tương lai của tên này.

Đó là một ngày nghỉ điển hình. Đã lâu rồi tôi không đọc một cuốn truyện thay vì đọc trên con smartphone của mình, vì vậy tôi đến thư viện để xem một số cuốn sách ưng ý . Tôi đã mượn toàn bộ bộ truyện vì định đọc cả ngày.

Tất nhiên, tên của cuốn sách đó là [Sự ra đời của một anh hùng]. Tôi đã cố gắng hoàn thành tập thứ năm trước khi chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi tỉnh dậy thì biến thành Cale Henituse, tên ngu học bị nhân vật chính đánh đập nhừ tử trong tập 1.

'Liệu mọi thứ có diễn ra như trong tiểu thuyết không?'

Tôi cảm thấy bình tĩnh một cách lạ thường. Sau khi vượt qua cú sốc, tôi bình tĩnh trở lại và bắt đầu nhớ nội dung của tập 1.

[Sự ra đời của một anh hùng.]

Cuốn tiểu thuyết này kể về sự ra đời của các anh hùng ở lục địa phương Tây và phương Đông, cũng như quá trình thử thách và trưởng thành của họ. Nhân vật chính đương nhiên là người Hàn Quốc. Anh ấy là một học sinh đã được chuyển đến thế giới khi còn là học sinh năm nhất trung học. Hơn nữa, tuổi thọ của anh ta trở nên dài như tuổi thọ của một con rồng, khiến anh ta gần như không bao giờ già đi.

"… Điều này thật tệ?"

Hình như là tôi sắp bị một con người mạnh một cách vô lí như vậy đánh cho tơi tả. Tuy nhiên, điều quan trọng là dường như tên khốn này vẫn chưa chui vào chỗ chết.

Tôi rời mắt khỏi gương và bước vào bồn tắm chứa đầy nước ấm. Anh dựa vào bồn tắm và nhìn lên trần nhà. Đó là loại đá cẩm thạch đắt tiền đã được mô tả trong cuốn tiểu thuyết. Khu nhà mà tôi sống thực sự toàn bằng đá cẩm thạch. Nhà tên này thì lại giàu một cách quá đáng.

Cale bắt đầu lầm bầm khi nhìn lên trần nhà.

"Cũng chẳng còn gì để luyến tiếc."

Cuộc đời của tôi với tư cách là Kim Rok Soo. Thực sự nó có vẻ vô nghĩa. Tôi là một đứa trẻ mồ côi và không có nhiều tiền. Tôi cũng không có một người mà anh ấy yêu đến chết, cũng không có một người bạn mà tôi sẽ dùng mạng sống của mình để cứu. Tôi chỉ tiếp tục sống vì tôi không thể chết. Vậy thôi.

Tôi không thể chết.

Tôi cực kì ghét ý nghĩ về cái chết hay sự đau đớn. Tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sau khi cả cha và mẹ đều qua đời vì một tai nạn xe hơi khi anh còn nhỏ.

Tôi không thích đau đớn hay chết chóc. Cho dù có lăn lộn trong đống cứt chó đi chăng nữa thì vẫn hơn là chết.

'Vì lý do đó, trước tiên tôi cần đảm bảo rằng mình không bị ngu như tên Cale đó.'

Bây giờ thì tôi không biết bây giờ là ngày gì trong cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng vẫn chưa gặp nhân vật chính. Lý do rất đơn giản.

'Tôi không có vết sẹo ở bên mình.'

Cale Henituse, tên vô lại của gia đình bá tước Henituse. Vài ngày trước khi gặp nhân vật chính, Cale đã uống rượu và gây ra một vụ ầm ĩ. Hắn đang ném mọi thứ xung quanh và bị đâm vào bên hông của anh ta bởi một chân bàn bị gãy, dẫn đến vết sẹo.

Thật là một nhân vật "thú vị".Ngu dốt, ăn hại đến mức cạn lời. Không bị sẹo do đánh nhau với người khác mà chỉ vì tức giận vì rượu không ngon và nổi cơn thịnh nộ. Hắn gặp nhân vật chính sau khi có vết sẹo, và sau một pha ngu người cộng thêm EQ "đoạn tầng hầm" của mình, hắn bị dần cho ra bã.

"Ừm."

Tôi khoanh tay và bắt đầu suy nghĩ.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Cale sau khi bị đánh tơi tả trong tập 1.Thú thực thì tôi mong sau lần đánh đó thì hi vọng cái tâm hồn "trẻ thơ" của hắn "trưởng thành" hơn một ít. Tất cả những gì tôi biết là nhân vật chính, Choi Han, có nhiều cuộc gặp gỡ định mệnh và vượt qua rất nhiều thử thách để trở thành một anh hùng cùng với các thành viên trong nhóm của mình. .

Vậy nên, kỷ nguyên để anh ta chứng minh rằng anh ta là một anh hùng sẽ bắt đầu. Vương quốc Roan mà Cale hiện đang sống, cũng như nhiều địa điểm khác ở lục địa Đông và Tây, sẽ ngập tràn chiến tranh. Đó thực sự sẽ là thời điểm để các anh hùng thể hiện hết khả năng của mình.

Tôi bắt đầu cau mày. Phương châm sống của tôi khá đơn giản.

Sống lâu không đau đớn. Tận hưởng những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Sống một cuộc sống bình yên.

"… Miễn là tôi làm cho câu chuyện diễn ra như bình thường đồng thời không bị ảnh hưởng bởi quả IQ lẫn EQ trời sinh trước đó của tên này, nhân vật chính sẽ lo phần còn lại."

Vì một lý do kỳ quặc nào đó, tôi có thể nhớ lại từng dòng trong cuốn sách mà không gặp vấn đề gì. Tôi đã thư giãn trong làn nước ấm và đi đến kết luận cuối cùng với cái đầu tỉnh táo.

"Nó đáng để thử."

Đó là giá trị cố gắng để tránh chiến tranh của lục địa và sống một cách hòa bình. Tình hình của gã rác rưởi này còn tuyệt vời hơn so với khi tôi còn là Kim Rok Soo. Vị trí của điền trang này cũng nằm ở góc của Tây Đại Lục, khiến nó trở thành một địa điểm lý tưởng để tránh chiến tranh. Trong chính cuốn tiểu thuyết, có rất nhiều quý tộc đã biến mất để tránh được ảnh hưởng của chiến tranh. Ngay cả khi tôi không thể hoàn toàn tránh được nó, ít nhất tôi phải có thể giảm thiệt hại đến mức tối thiểu.

"Thiếu gia, ngài đang ở trong phòng tắm?"

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Ron từ bên ngoài. Về danh tính thực sự của Ron. Ron là một sát thủ vượt biển từ Lục địa phía Đông. Giả vờ là một ông già nhân hậu, nhưng Ron thực sự là một người đàn ông tàn nhẫn và vô tâm.

"Đúng. Tôi sẽ ra ngay. "

Phản ứng tự nhiên mà tôi cần ngay lúc này là nói chuyện thân mật với ông già. Tôi nhận ra mình đang làm gì và quyết tâm làm gì trong tương lai.

Mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch sóng tốt của mình, đó là cần phải đẩy ông già đó lên vai nhân vật chính và đuổi ông ta đi.

Ông già đó có thể dễ dàng giết tôi chỉ bằng một đòn, nhưng lại đối xử với tôi như một con chó con bị bỏ mặc đơn giản vì sự thương hại. Ông ta đang mỉm cười dịu dàng, nhưng không có một chút quan tâm nào đến Cale ở bên trong. Trong cuốn tiểu thuyết, Ron rời đi cùng nhân vật chính và con trai của anh ta sau khi Choi Han đánh Cale đến nhừ tử.

Tôi mặc áo choàng tắm vào khi nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. Ron đang đứng đó với một nụ cười trên môi và một cái khay với một cái cốc trên tay.

"Thiếu gia, của ngươi đây."

Tôi nên cầm cốc lên và đi ngang qua ông già. Thực sự một người bình thường như tôi không muốn giao tiếp bằng mắt với một ông già nguy hiểm như vậy. Nó có vẻ sẽ để lại ám ảnh trong lòng....

"Cảm ơn rất nhiều."

Biểu hiện của Ron một lần nữa trở nên kỳ lạ, nhưng tôi không suy nghĩ nhiều. Vấn đề khiến tôi bận tâm hơn là...

'Có quá nhiều người mạnh mẽ ở đây.'

Trên thực tế, có quá nhiều người trong số họ. Dù nhân vật chính đi đến đâu thì cũng có những đồng đội mạnh mẽ hoặc những người bí mật. Hơn nữa đồng đội của anh ta cũng rất nhiều chủng tộc, con người nhân thú gì đều có cả.

'Ít nhất tôi cần sức mạnh để bảo vệ mình.'

Để có thể sống lâu mà không phải chịu đau đớn ở lục địa sắp tràn ngập chiến tranh, tôi cần có một mức sức mạnh tương đối. Tất nhiên không thể quá mạnh vì tôi không muốn trở thành cục nam châm hút rắc rối vào người.

Tôi bắt đầu nghĩ về những cuộc gặp gỡ định mệnh khác nhau xảy ra trong phần đầu của cuốn tiểu thuyết. Sức mạnh tăng cường sức mạnh cho nhân vật chính và các thành viên trong nhóm của anh ta. Đó là những thứ sức mạnh sẽ bảo vệ tôi-một kẻ vô dụng yếu ớt ăn hại-một cách hoàn hảo nhất

"Thiếu gia, chúng ta sẽ bắt đầu mặc quần áo cho cậu ngay bây giờ."

"Ô đúng rồi. Cảm ơn."

Cánh cửa nhanh chóng mở ra và vài người hầu bước vào để giúp Ron mặc quần áo cho tôi. Tôi nhận thấy rằng Ron có một biểu hiện khác lạ khi nhìn vào bộ quần áo mà những người hầu đang mang đến.

"Ah, một cái gì đó đơn giản ngày hôm nay."

À phải, tên khốn này trước kia rất thích ăn hai thứ : một là ăn hại và hai là ăn diện. Và tôi, một con người bình thường, rất ghét những trang phục thực sự phức tạp. Những bộ quần áo đơn giản để thoải mái thư giãn là tốt nhất.

"Vâng, thiếu gia."

Người hầu phụ trách trang phục nhanh chóng lấy ra vài bộ quần áo đơn giản và tôi chọn bộ đồ đơn giản nhất trong số chúng. Tôi khẽ cau mày sau khi mặc quần áo xong. Ngay cả trang phục 'đơn giản' này cũng cực kỳ xa hoa và không theo sở thích của anh ấy.

Tuy nhiên, hình ảnh phản chiếu trong gương khá đẹp trai.

' ĐM, tên khốn này có tất cả mọi thứ, trừ IQ và EQ ra thì phải...'

Khuôn mặt thực sự là mảnh ghép cuối cùng của thời trang. Tôi nhìn vào gương và sửa lại tay áo trước khi quay lại nhìn Ron.

Ron lại mỉm cười như một ông già hiền lành.

"Ron, đi thôi."

"Vâng, thiếu gia."

Tôi theo sau Ron. Thật tuyệt khi tôi không cần phải nhớ cách bố trí của khu đất giàu sang hoa lệ này, đó thật sự là một việc rất mệt mỏi với nơ ron thần kinh. Thay vào đó tôi chỉ cần đi theo Ron đến bất cứ nơi nào anh cần đến. Tất cả những người hầu mà tôi nhìn thấy đều nao núng và cúi đầu kính cẩn trước khi bỏ chạy.

'Tại sao họ lại sợ hãi như vậy? Cale không bao giờ đánh người. '

Rõ ràng tên ăn hại đó chỉ thích uống rượu và chơi. Đôi khi say xỉn thì còn làm đổ vỡ đồ đạc. Và đó luôn là biểu hiện của một kẻ ăn hại thường thấy trong tiểu thuyết .

'Chà, sẽ tốt hơn nếu không ai nói chuyện với tôi.'

Tôi đã yên tâm nghĩ về điều đó. Sẽ khó hơn để hành động nếu ở trong cơ thể của một công dân kiểu mẫu. Một kẻ vô dụng khốn nạn có thể làm theo ý hắn mà không cần lo lắng. Và đương nhiên, đơn giản chỉ vì hắn không phải là một công dân kiểu mẫu.

"Bây giờ tôi sẽ mở cửa."

"Chắc chắn rồi."

Tôi gật đầu về phía Ron. Cuốn sách đề cập đến việc tôi đối xử với Ron, một người đã nuôi nấng Cale như cháu ruột của mình từ khi anh còn nhỏ, cũng tử tế như cách Cale đối xử với cha của mình. Và theo mạch cốt truyện thì hắn luôn đáp lại Ron và đối xử với ông già đó như một con người. Tất nhiên, Ron không thực sự nghĩ như vậy. Đó là lý do tại sao Cale dễ dàng nói chuyện với Ron. Và bây giờ tôi chỉ cần trả lời câu hỏi của Ron và đối xử với tên sát thủ này như một người bình thường.

"Tôi hy vọng thiếu gia thích bữa sáng của mình."

"Cảm ơn. Ron, ngươi cũng hãy ăn uống đầy đủ. "

Tôi đi ngang qua Ron và vào phòng ăn. Và tôi nhận thấy gia đình mình đang ngồi ở đó. Cha của tôi và chủ gia đình Henituse hiện tại, Deruth. Bên cạnh anh là mẹ kế của tôi, Nữ bá tước, cũng như con trai và con gái của bà. Bốn người cùng nhìn về phía tôi.

"Hôm nay con lại đến muộn."

Tôi nhìn về phía người cha đang nói. [Sự ra đời của một anh hùng] đã mô tả cảm xúc của Cale dành cho cha mình như thế này.

'Cha hắn là người duy nhất mà Cale lắng nghe. Lý do mà tên vô lại này không rời khỏi nơi này và có được mọi thứ hắn muốn bên trong lãnh thổ của Bá tước là vì cha anh ta, Bá tước Deruth Henituse. '

Nhưng, thật không may, cha của Cale không giống như những người cha mạnh mẽ khác trong cuốn tiểu thuyết này. Ông không có bất kỳ kỹ năng hoặc ảnh hưởng đặc biệt nào. Và ông ta chỉ có rất nhiều tiền. Nhưng tôi rất thích điều này. Đó là môi trường gia đình hoàn hảo để sống một cuộc sống đơn giản.

Sau đó là ba người khác.

Mẹ kế của tôi biết rằng tôi không thích bà và tránh mặt tôi.

Đứa con đầu lòng thông minh của bà, người cảm thấy khó khăn khi đối phó với người anh trai Cale nhiều tuổi của mình.

Và cô út dễ thương của gia đình đã tránh mặt anh trai Cale của cô.

Nhưng không phải Cale làm phiền họ hay họ làm phiền Cale. Họ chỉ coi nhau như những người xa lạ.

Và tôi đã nghĩ rằng đây là một môi trường tuyệt vời để lặng lẽ sống một mình. Ít nhất đây là tia hi vọng đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi đến thế giới này

"Ngồi xuống đi."

"Vâng thưa cha."

Tôi nhìn bữa tiệc trên bàn khác xa với bữa ăn ở thế giới trước của mình mà chỉ biết thở dài và ngồi xuống chỗ của mình. Sau đó tô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ và ngẩng đầu lên.

"Có chuyện gì không, thưa cha?"

"… Không, không phải vậy."

Deruth đang nhìn chằm chằm vào tôi. Những người còn lại trong gia đình cũng làm như vậy. Tôi đã giao tiếp bằng mắt với từng thành viên trong gia đình này. Tất cả đều nhanh chóng quay đi bất cứ khi nào tôi chạm mắt và tiếp tục ăn.

'Tôi đoán tôi đã làm phiền họ rồi.'

Bữa tiệc sang trọng khác với bữa sáng tôi thường ăn chỉ để no bụng khiến tôi trở nên vui hơn. Dẫu sao thì nơi này cũng không phải xấu, chất lượng món ăn ở đây rõ ràng tiễn những bữa ăn trước đó cua tôi ra chuồng gà lâu rồi . Đầu tiên tôi bắt đầu bằng cách dùng dao cắt đôi xúc xích.

'Nó rất ngon.'

Keeng.

Tôi nghe thấy một thứ gì đó rơi xuống và nhìn vào mắt em trai Basen của mình. Tôi có thể thấy Basen đã đánh rơi cái nĩa trên tay.

"Xin lỗi."

Basen bình tĩnh xin lỗi giống như tính cách được miêu tả trong tiểu thuyết. Người hầu phụ trách bữa ăn nhanh chóng đến đưa cho Basen một cái nĩa mới và nhặt cái nĩa trên sàn lên. Chứng kiến ​​điều đó khiến tôi nghĩ rằng cuộc sống của quý tộc thật tiện lợi , trước khi tôi tập trung vào món ăn trước mặt.

Tôi đã tìm thấy điều tốt đẹp đầu tiên khi bước vào cuốn tiểu thuyết. Bữa sáng này cực kỳ sang trọng và ngon đến nỗi dạ dày của tôi hoàn toàn vui vẻ.

Nụ cười trên gương mặt tôi không thể biến mất.

"… Hơ?"

Đó là lý do tại sao tôi không nghe thấy lời tuyên bố gây sốc của em trai Basen.


Load failed, please RETRY

Status Power Mingguan

Rank -- Peringkat Power
Stone -- Power stone

Membuka kunci kumpulan bab

Indeks

Opsi Tampilan

Latar Belakang

Font

Ukuran

Komentar pada bab

Tulis ulasan Status Membaca: C2
Gagal mengirim. Silakan coba lagi
  • Kualitas penulisan
  • Stabilitas Pembaruan
  • Pengembangan Cerita
  • Desain Karakter
  • Latar Belakang Dunia

Skor total 0.0

Ulasan berhasil diposting! Baca ulasan lebih lanjut
Pilih Power Stone
Rank NO.-- Peringkat Power
Stone -- Batu Daya
Laporkan konten yang tidak pantas
Tip kesalahan

Laporkan penyalahgunaan

Komentar paragraf

Masuk