Hoàng hôn buông xuống khiến cho một góc trời đỏ rực. Các giáo đồ bất giác để tay thành hình nắm đấm rồi đặt lên ngực để cảm nhận nhịp đập trái tim mình. Nó giúp họ thấy bản thân còn đang sống, còn đang giữ vững lý trí và trung thành với chủ nhân.
Các thực khách cũng đã no căng cái bụng, có vẻ thứ còn thiếu duy nhất lúc này là món ăn tinh thần, nhưng xem ra ngắm hoa tế nguyệt thôi là chưa đủ.
Ma Kim đương nhiên biết điều ấy, hắn sớm đã cho thuộc hạ tập luyện mấy tiết mục văn nghệ để góp vui. Múa lụa, múa lửa có, múa kiếm, múa thương cũng có nốt, những động tác uyển chuyển đầy đẹp mắt của nam thanh nữ tú khiến quan khách phải trầm trồ. Ngoài ra còn có cả tiết mục nhảy nhót vô cùng dễ thương của những đứa trè ngây thơ đến từ Cô Nhi Viện.
Mấy cái tiết mục này tuy không chỉnh chu như buổi dạ tiệc ở hoàng cung, nhưng lại vô cùng sáng tạo.
Lần này giáo chủ chỉ cùng các mỹ nhân trong Kim gia đứng xem chứ không đích thân biểu diễn. Mặc dù cũng có kha khá lời cổ vũ, thỉnh cầu nhưng hắn kiên quyết trả lời rằng:
- Hôm nay tại hạ muốn giữ sức để dành phần phục vụ riêng cho đêm nay.
Đương nhiên, lời này Ma Kim nói ra thì Bạch Hoàng cũng nghe thấy. Tên tình địch này bùng bùng sát khí, ngay lập tức xin phép rời tiệc sớm để tránh mất kiểm soát.
Ma Kim lướt qua người của Đại Nô gõ nhẹ ba nhịp vào lưng, nàng ta lập tức hiểu ý liền theo sát theo sau tên họ Bạch kia.
.
Cuộc vui nào cũng đến hồi kết, bữa tiệc sinh nhật hoành tráng hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ.
Những bộ bàn ghế được dọn dẹp theo thứ tự từ khu vực ngoài vào trong, kỳ lạ thay, món đồ này lại có thể xếp gọn lại một cách dễ dàng. Nhiều thương nhân chớp lấy thời cơ hỏi ý mua mặt hàng này số lượng lớn, bởi lẽ ở Hạ giới xưa nay chưa từng có loại bàn ghế nào tiện dụng như vậy cả, thậm chí đến vài kẻ tu tiên cũng muốn mua thứ này vì nó có tiết kiệm không gian cho túi trữ vật, lại có thể đem lại cảm giác thoải mái, trang trọng cho người ngồi.
Đây cũng là một cơ hội mà Ma Kim đã lường trước nhằm gỡ gạc lại một tí vốn liếng, dẫu sao trong thời gian sắp tới, hắn dự định mở thêm vài xưởng gỗ, nguyên liệu đầu vào có thể nói là đã nhiều mà còn miễn phí, chỉ tốn một chút ít ngân lượng bồi dưỡng nhân công. Nhưng mà với việc đã thuần phục được những con yêu thú và dàn nô lệ chất lượng, hắn thậm chí muốn khai thác những loại gỗ đắt đỏ và xa hơn là các mỏ khoáng sản sâu trong Trung Tâm.
.
Ma Kim sau những giờ tiệc tùng giải trí thì lại quay trở lại với công việc nghiên cứu một mình trong phòng.
Rầm.
Cái cửa bị Hồ Mẫn đạp tung ra, nàng tức giận hét lớn:
- Anh có thôi ngay không? Hôm nay là sinh nhật em đấy!
Ma Kim vẻ mặt bình thản, cặp mắt vẫn chăm chú nhìn vào đóng tài liệu mà trả lời:
- Thì sao chứ?
- Sao anh cả gan trốn chui trốn nhủi trong xó này. Mau về phòng ái ân với em!
- Chả phải anh vừa triệu hồi cho em hai phân thân sao?
- Anh điên à? Ai lại thèm những phân thân vô cảm.
Ma Kim có vẻ vẫn chẳng để tâm cho lắm, vẫn cầm miệt mài ghi chép, chỉ đáp lời qua loa:
- Anh thấy chúng còn có cảm xúc hơn anh đấy chứ.
Điều đó như đổ dầu vào lửa, khiến cơn tức giận của Tiểu Bạch Tuyết lên tới đỉnh điểm, nàng ném Bạch Miêu vào người của Ma Kim rồi hét lớn:
- Anh có thôi ngay không?
Ma Kim dùng tay tóm lấy con mèo trắng rồi đặt nó lên đùi, một tay vuốt ve, một tay cẩn thận vẽ các phương hướng lên giấy. Hắn nhếch mép cười, không đáp trả điều này làm cho
Hồ Mẫn tức đến mức òa khóc, nàng khụy xuống đất, nói bằng giọng mít ướt:
- Anh không thương em sao?
Ma Kim ngay lập tức dịch chuyển tới ngay sát nô lệ, dùng tay đỡ lấy gương mặt nàng ấy, nhẹ nhàng nói:
- Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà có việc quan trọng cần phân tích và kết luận sớm. Xong việc anh sẽ qua em ngay.
Hồ Mẫn hít hít khóe mũi cay cay, buồn bã hỏi:
- Còn việc gì quan trọng hơn cả em cơ chứ?
Ma Kim thở dài nói:
- Làm gì có việc nào quan trọng hơn em, chính bởi vì các em quan trọng với ta, nên ta phải ưu tiên xử lý những việc liên quan tới sự an toàn của các em.
- Các em gì chớ. Chỉ mỗi em thôi.
- Ừa, muốn sao cũng được. Mà này, em có muốn thổi nến không, mấy hôm nay lo chuẩn bị đại tiệc, anh quên mất tiêu vụ đó.
Hồ Mẫn bất ngờ lôi ra một cái bánh kem tí tẹo, chỉ to hơn bàn tay của nàng một xíu. Nàng nhìn Ma Kim bằng đôi mắt long lanh, nở một nụ cười đầy tự tin và nói:
- Anh thật hậu đậu, xem em giỏi chưa, đã tự chuẩn bị cho bản thân một cái đây này!
Ma Kim đáp trả bằng một câu chắc nịch:
- Đéo tin!
- Híc, em thiệt mà.
- Ừa, cứ coi như là vậy đi, chắc chắn cái bánh mà Tiểu Thu khoe với anh là cái bánh khác.
- Anh thật là... Hừ, là nó hỏi em thích thứ gì, em gợi ý cho nó nên nó mới tặng chứ bộ, suy cho cùng thì cũng là do em mà.
Ma Kim xoa đầu Hồ Mẫn dỗ dành:
- Ừa, vẫn là bé Bạch của anh suy nghĩ thấu đáo. Nào nào, để anh làm cho.
Ma Kim kẹp trên đầu ngón tay hai phiến đá lửa dẹt rồi cho chúng ma sát với nhau tạo tia lửa, chỉ cần một động tác đơn giản đã có thể bắt thắp sáng cho ngọn nến nhỏ cắm trên ổ bánh kem.
Hồ Mẫn trong tư thế quỳ gối ngoan ngoãn chắp tay lại rồi kính cẩn nguyện ước với cái bánh:
- Ai đó cho ta xin một món vũ khí nhị giai đi!
Ma Kim thở phào nhẹ nhõm, bởi lẽ nếu Hồ Mẫn lại đòi những chuyện vọng tưởng như kết hôn, mang thai,... thì lại tốn thời gian vô bổ để dỗ ngọt. Hắn liền tranh thủ đáp trả trước khi nàng ta đổi ý:
- Anh sớm đã tặng em một món vũ khí nhị giai rồi đấy thôi.
Hồ Mẫn trau mày, cố nghĩ nhưng không thông, đành hỏi lại:
- Món nào cơ?
- Một cây kiếm cong cong ấy.
Sắc thái của Hồ Mẫn có phần bối rối:
- Kiếm cong nào cơ?
- Cây kiếm cong mà trên đó có khắc dòng chữ MK ấy.
- À nhớ, cây kiếm nhất giai cùi bắp em tặng cho Vũ Nguyệt cô nương làm quà kỷ niệm rồi. Dù sao nó khắc tên anh trên đó mà.
- Ờ thì nó cùi bắp thật, nhưng trong đó có chứa hàng xịn đó.
- Ồ, ra là vậy, lỡ tặng rồi sao đòi lại. Giờ thì mau nói cho em biết, anh tính tặng em món gì?
- Không muốn bất ngờ sao?
- Không muốn!
- Ừm, để xem, có vẻ anh sẽ tặng em một cây lưỡi hái.
- Quao, anh với em xài vũ khí đôi sao?
- Ờ ừm...
Hồ Mẫn không kiềm được sự vui sướng, liền nhảy cẫng lên hét lớn:
- Ấu dè, thích chết mất. Thôi anh làm việc tiếp đi, xong sớm qua sớm, giờ em trở về phòng đây.
- Ờ...
Hồ Mẫn ngoan ngoãn cáo lui, trước khi đi còn khép cửa một cách nhẹ nhàng chứ không như bao lần ra vào ầm ĩ.
Ma Kim có chút ái ngại trước dáng vẻ hớn hở của nô lệ hư hỏng, thật ra hắn muốn tặng nàng lưỡi hái nhằm chủ yếu cho bản thân hắn xài ké mà thôi, chứ cái cơ thể thấp bé đạp cửa gỗ không vỡ thì chả biết chọn món nào cho phù hợp cả, nếu bảo lựa chọn tốt nhất thì chắc hẳn đó sẽ là một hộp thức ăn cho mèo.
.
Quay lại chính sự, ban nãy Đại Nô đã theo dấu được Bạch Hoàng, khi y vừa phi hành khỏi đó thì có vài tên chặn đường. Bọn chúng không ai khác chính là những tên quấy rối bữa tiệc.
Theo sắc mặt của bọn chúng mà Đại Nô diễn tả lại thì có vẻ hai bên không quen biết nhau từ trước, như vậy có tỉ lệ cao là đám người kia muốn kéo Bạch Hoàng về một hội để cùng chống lại Kim gia. Do quan sát ở xa nên Đại Nô không thể nghe rõ cuộc đối thoại, chỉ có thể phán đoán qua khẩu hình miệng. Sau khi theo sát ở phạm vi một trăm dặm xung quanh thành trì, Đại Nô theo lệnh không được tiếp tục dùng bản thể nữa mà chỉ có thể dùng phân thân để đảm bảo an toàn.
Đối phương xem ra vô cùng thận trọng, chúng không dừng lại giữa đường để bàn bạc mà quyết định lựa chọn ở một nơi xa hơn, hoặc cũng có thể do Bạch Hoàng đề phòng đám người lạ mặt nên nôn nóng trở về địa bàn của mình.
Vì mới luyện tập sử dụng Phân Thân kỹ nên thời gian thi triển của Đại Nộ còn hạn chế, nàng chỉ có thể theo dõi thêm tầm chục dặm nữa là mất dấu.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Ma Kim liền quyết định chọn chiến thuật án binh bất động.
"À, đấy là đối với thế lực thù địch bên ngoài thôi, chứ bọn quấy phá bên trong thì phải mau mau nhanh chóng trừng phạt chứ chần chừ thêm nữa thì nó rủ tỷ muội hội đồng ta mất!" Ma Kim vội vàng đem theo đồ nghề qua phòng Hồ Mẫn.
Ma Kim vừa bước vào thì tứ chi đã bị bốn vị phu nhân tóm lấy, hắn ta cảm thấy tự trách vì đã bất cẩn không dùng phân thân thăm dò trước. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, lọt vào ổ phục kích, thoáng một cái chớp mắt y phục của tên xấu số này đã bị lột trần trụi.
.
.
Ma Kim bị các mỹ nữ bao vây ghì chặt trong tư thế: "Tay thì hái hồng đào, tay nâng đùi đạo lữ, bên dưới mãi ra vào, trên kề môi tình tứ."
Hồ Mẫn còn chưa chịu cởi bộ đầm mỏng manh, dạo đầu bằng việc dùng móng tay báu vào vai Ma Kim để rướn người lên đằng trước cắn vào cổ hắn: "Huyết hương đầy mê mẫn, đánh dấu bằng răng nanh, tâm trí giờ thơ thẫn, bộ đầm trắng phong phanh."
Ái Như vẫn như mọi khi, được muội muội chăm sóc đặc biệt: "Tai nghe lời mật ngọt, từ giọng nói dịu êm, ngón tay người đâm thọc, vào sâu trong màn đêm."
Tuyết Hân ngoài quấn lấy cơ thể đại tỷ thì vẫn mong ngóng sự cưng nựng từ phu quân: "Ánh mắt đầy dục vọng, ướt át nơi vành môi, liếm rồi nuốt vào họng, cơn khát không đành trôi."
Còn Thiên Khả với thân hình nảy nở luôn là tâm điểm của buổi thác loạn, vừa bắt đầu đã được nằm ngửa ra tận hưởng khoái lạc: "Ôi núi non kì vĩ, sắc đẹp tựa thiên nhiên, ưỡn đường cong hoàn mỹ, suối tuôn trào triền miên."
.
Kết thúc màn ái ân thì trời đã sắp sáng, người thì lăn dài trên giường, kẻ ngã gục dưới sàn.
Ma Kim dùng một chút hơi tàn trở về phòng của mình thì thấy ba bé tiểu chu đang nằm ôm nhau trò chuyện. Hắn đột ngột tăng tốc lao tới giường và ngã nhào xuống bên các con, vui vẻ hỏi:
- Này là dậy sớm hay thức khuya đây?
Tiểu Xuân liền đáp:
- Giống như cha á!
Ma Kim dang tay ra kéo ba nàng công chúa vào lòng, âu yếm hỏi:
- Các con thấy bữa tiệc hôm nay có vui không?
Tiểu Thu cười tươi trả lời:
- Dạ vui lắm ạ, mấy món yêu thú rất ngon, con muốn ăn thêm.
"Thiệt tình, đã dặn làm mặt buồn bã rồi mà!" Tiểu Hạ cũng đành bất lực trước vẻ ngây thơ của tiểu muội, không còn cách nào khác, nó chỉ có thể hùa theo:
- Con cảm thấy rất vui vì tiết mục đã hoàn thành, dù có một chút thiếu sót... cha không thất vọng chứ?
Việc là Tiểu Hạ mỗi lần rảnh rỗi lại bắt chước Hồ Mẫn bày trò tinh nghịch để gạ gẫm phụ thân. Chính vì vậy, nhằm vơi đi dục vọng của thiên tài này, một tuần trước Ma Kim đã giao cho nó chuẩn bị một tiết mục văn nghệ phục vụ cho đại tiệc sinh nhật với dàn vũ công là đám trẻ ở Cô Nhi Viện.
Ma Kim nhẹ nhàng đáp:
- Thịt yêu thú không nên ăn thường xuyên đâu, đợi khi các con tiến lên nhị giai thì cha sẽ đãi một chầu lớn. Còn về tiết mục văn nghệ thì quá xuất sắc rồi, không có điểm nào để chê cả, phần thưởng thì chúng ta sẽ bàn lại sau. Còn con thì sao, Tiểu Xuân?
Tiểu Xuân xoay người lại ôm lấy Ma Kim rồi ngẩng với đôi mắt tròn xoe, con bé trả lời:
- Tiệc sinh nhật hôm nay, không có pháo hoa...
Ma Kim hôn nhẹ lên mái tóc của Tiểu Xuân rồi an ủi:
- Pháo hoa có nguy cơ gây cháy nổ, phải cần có người rải rác khắp thành để xử lý, đại tiệc hôm nay sử dụng toàn bộ nhân lực tập trung ở quảng trường nên cha đã yêu cầu hủy tiết mục đó. Nếu con muốn, cha sẽ cho Hoàng Hà thành ngày mai sẽ không có ban đêm.
Tiểu Xuân nghe vậy, tủm tỉm cười đáp:
- Không cần đâu ạ, con có thể đợi tới bữa tiệc sinh nhật tiếp theo mà, hì hì.
- Ừa, bất cứ khi nào con muốn...
Tiểu Hạ không nhịn được nữa, liền lên giọng đòi hỏi:
- Phải chi cha có thể chiều chuộng vấn đề kia một chút thì hay biết mấy nhỉ? Coi như đó là phần thưởng của bọn con, được không cha nhỉ? Cha thật chiều chuộng mẹ Mẫn, khi nào con mới được như mẹ ấy chứ, nếu cha thích vóc dáng bé nhỏ, chả phải cha nên yêu thương bọn con khi mà cơ thể này còn chưa phát triển sao, nếu cha thích trừng phạt, bọn con có thể hứng chịu đòn roi...
Nghe tới đây, Tiểu Thu liền phản đối:
- Chúng ta không thể hồi phục như mẹ Mẫn đâu!!!
"Ừa, cũng phải nhỉ?" TIểu Hạ thấy một chút cấn cấn khi nhớ lại những mánh đòn tra tấn rợn người, tuy vậy vẫn mạnh mồm nói tiếp:
- Sợ gì chứ, dẫu có tàn phế thì chả phải lên nhị giai cũng hồi phục lại thôi mà! Cái cốt lõi ở đây là bọn con muốn được cha ân ái ngay lúc này cơ! Cha, mau trả lời đi! Cha!
Trong lúc đợi con bé xổ một tràng cảm xúc, Ma Kim đã ngủ gục lúc nào chẳng hay...