Lâm Triệt hận không thể tìm một cái hố mà chui vào cho khỏi xấu hố, cô nhìn anh, ngượng ngùng xoa xoa tay nói: "Đêm qua..."
"Nói đúng hơn là sáng ngày hôm nay, vì khi em trở về đã là rạng sáng." Anh cầm ly cà phê, ưu nhã đặt lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"..." Được rồi, cô chịu thua mà, cô đành thấp giọng, khẽ nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi uống say, tôi... tôi chẳng nhớ mình đã làm gì nữa." Lâm Triệt bí quá liên giả ngu.
Cố Tĩnh Trạch ngước mắt nhìn cô: "Em không có làm gì cả."
"Thật không?" Lâm Triệt vội hỏi.
Tròng mắt Cố Tĩnh Trạch hơi léo lên: "Vậy em hy vọng mình đã làm gì?"
"Không có không có, tốt nhất là không làm gì hết!" Lâm Triệt chột dạ cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn cô chằm chằm: "Xem ra em đã quên hết thật?"
Lâm Triệt rối rít nói: "Đúng, đúng, cái gì cũng không nhớ được!"
Cố Tĩnh Trạch tiến gần một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn xoáy vào cô: "Tối hôm qua là em chủ động hôn tôi."
Lâm Triệt hoảng hốt, lập tức nói: "Sao có thể? Rõ ràng không có mà! Tôi nhớ chưa kịp hôn là tôi đã ói rồi!" Nói xong cô mới nhận ra mình lỡ lời, liền lấy tay tự bụm miệng lại.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Cũng không phải là thật sự quên hết."
Lâm Triệt lúc này méo mặt, chỉ hận không thể tự đánh mình ngất đi, cô đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi biết mình là người đã kết hôn mà còn như vậy... là tôi không đúng, đêm qua uống say quá nên không tỉnh táo, lần sau sẽ không vậy nữa!"
"Còn có lần sau?" Cố Tĩnh Trạch nhíu mày.
"Không có, không có! Nhất định không có lần sau, ít nhất là trong thời gian kết hôn!" Lâm Triệt vội vàng nói.
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy bước ra ngoài. Lâm Triệt chỉ đành ngồi một chỗ, nắm chặt tay lại, vẫn chẳng biết nên làm gì... Cô vậy mà đêm qua đã gọi Cố Tĩnh Trạch là chồng, còn đòi ôm đòi hôn... Ahhh, thật là muốn chết cho xong!
Khó trách tại sao Cố Tĩnh Trạch lại tức giận như vậy, cô và anh đã thoả thuận sẽ không làm phiền đến cuộc sống của nhau, vậy mà chỉ một buổi tối uống say thì cô đã quậy phá tanh bành, chỉ là vợ chồng hợp đồng mà dám gọi anh là... chồng?
Người luôn một bộ dáng cao cao tại thượng như anh, đột nhiên bị gọi một tiếng chồng', nhất định là khó chịu rồi? Huống chi, tiếng 'chồng' đó thì anh chỉ muốn nghe từ miệng của Mạc Huệ Linh, chứ đâu phải từ cô?
Lâm Triệt tự lấy tay cốc vào đầu mình mấy cái, vẻ mặt ảo não..
Người hầu thấy vậy, vội bước tới hỏi: "Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?"
Lâm Triệt buồn bực nói: "Không có gì, tôi chỉ hơi đau đầu thôi."
Người hầu nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, tối qua có lẽ thiếu gia ngủ không ngon cho nên tâm trạng không tốt, mới có sắc mặt kém như vậy, thiếu phu nhân không cần lo lắng."
Lâm Triệt ngầng đầu hỏi: "Anh ta buổi tối ngủ không ngon? Có phải là tại tôi phá không?"
Người hầu: "Không phải, do thiếu gia tắm nước lạnh nên mới khó ngủ."
Cái gì?
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Thiếu gia của các người cũng có nhiều tật kỳ quái thật đó, tắm nước lạnh giữa đêm có gì tốt nhỉ?"
Người hầu cũng khó hiểu, chỉ có thể suy đoán: "Lúc nãy có thấy bác sĩ Trần đến đây, có lẽ đây là một phương pháp trị liệu mới chăng?"
Lâm Triệt vô ngữ lắc đầu, nghĩ thầm một chút, căn bệnh này của Cố Tĩnh Trạch đúng là phiền toái thật.
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch đang ở thư phòng, anh nhìn bác sĩ riêng và nói: "Gần đây tôi thấy cơ thể mình có thay đổi."
Trần Vũ Thịnh đã thực hiện trị liệu cho Cố Tĩnh Trạch không phải ngày một ngày hai, từ lúc anh bắt đầu phát bệnh tới nay đã mười mấy năm, cho nên giờ nghe câu này thì liền hỏi lại: "Thay đổi như thế nào?"
Cố Tĩnh Trạch: "Chỉ là, lần gần nhất chạm vào Lâm Triệt thì tôi không có cảm giác khó chịu, cũng không có phát bệnh sởi. Tôi đang suy nghĩ có khi nào vì tôi và cô ấy từng phát sinh quan hệ nên cơ thể tôi không bài xích cô ấy?"
Trần Vũ Thịnh buông tay nói: "Tôi nghĩ cũng có khả năng này!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Tôi muốn biết đáp án chính xác, chứ không phải khả năng phỏng đoán.
Trần Vũ Thịnh chỉ đành bất đắc dĩ trả lời: "Thiếu gia, bệnh của cậu vốn dĩ là căn bệnh rất lạ, toàn thế giới chắc chỉ có cậu là trường hợp duy nhất, tôi cũng chỉ nghiên cứu mỗi mình cầu cho nên sao tôi có thể cho đáp án chính xác được?"
Cố Tĩnh Trạch rũ mắt, biểu tình càng trở nên âm trầm. Trần Vũ Thịnh thở dài một tiếng, nói: "Nhưng có một điều đúng ở đây, đó là thiếu gia chỉ không thể chạm vào nữ giới, chứ không phải cơ thể có chỗ nào bất ổn. Thân thể của cậu vẫn rất bình thường, cho nên nếu có cảm giác với một cô gái thì cũng là điều dễ hiểu."
"Sao có thể?" Cố Tĩnh Trạch phản bác: "Tôi đã có Huệ Linh, còn Lâm Triệt chỉ là sự cố ngoài ý muốn!"
Trần Vũ Thịnh: "Vậy thì... cậu có thể thử phát sinh quan hệ lần nữa xem, có lẽ cảm giác sẽ khác?"
"Không! Đây không phải chuyện để thử nghiệm!" Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, cầm lấy áo khoác và đi ra ngoài.
Đúng vậy, chuyện này không phải chuyện để thử nghiệm, Lâm Triệt cũng không phải vật thí nghiệm!
...
Tại một nhà hàng Tây.
Cố Tĩnh Trạch ưu nhã cầm dao nĩa trong tay cắt miếng bít tết. Một bên là nghệ sĩ violon đang diễn tấu một khúc nhạc du dương, không khí trong nhà hàng rất hoa lệ, an tĩnh Mạc Huệ Linh mim cười, nói: "Đồ ăn chỗ này ngon quá!"
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Đúng vậy."
Mạc Huệ Linh thấy thần sắc Cố Tĩnh Trạch kỳ quái, liền hỏi: "Tĩnh Trạch, hôm nay tinh thần anh hình như không tốt?"
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi ngước mắt nhìn lên: "Có lẽ do tối qua ngủ không ngon."
Sắc mặt Mạc Huệ Linh hơi chìm xuống, ánh mắt có phần ai oán: "Về chuyện em đã nói, muốn anh dọn ra ở riêng với em, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Bàn tay cầm nĩa của Cố Tĩnh Trạch hơi khựng lại: "Vẫn đang xem xét."
Mạc Huệ Linh thở dài một hơi, sau đó buông dao nĩa xuống: "Tĩnh Trạch! Rốt cuộc thì anh có thật sự nghiêm túc xem xét hay không?"
Cố Tĩnh Trạch bị chất vấn, hiển nhiên trong lòng không thoải mái, nhưng anh suy nghĩ lại thì cũng hiểu được tại sao Mạc Huệ Linh lại lo lắng như vậy, liền chậm rãi giải thích: "Tôi đương nhiên nghiêm túc xem xét, chỉ là tôi không muốn mạo hiểm để người nhà phát hiện, em biết tôi không phải người thích mạo hiểm. Tôi thích mọi thứ phải được chu toàn hoàn chỉnh, chứ không phải là mỗi ngày phải lo âu bị phát hiện!"
"Anh... cuối cùng là vì anh sợ bị phát hiện, hay căn bản anh không muốn xa cô vợ của mình!?" Mạc Huệ Linh thật sự không thể nhịn được nữa.
Cố Tĩnh Trạch lập tức khựng lại.
Mạc Huệ Linh tức khắc đứng lên: "Nếu anh không muốn rời xa cô ta, được, em sẽ rời khỏi để thành toàn cho hai người! Được chưa?" Dứt lời, Mạc Huệ Linh cầm lấy túi xách và quay lưng bỏ đi, ra khỏi nhà hàng.
Cố Tĩnh Trạch buông dao nĩa xuống, ngồi tại chỗ, vẫn không có đuổi theo cô ta. Anh vốn muốn nói cho Mạc Huệ Linh biết rằng giữa anh và Lâm Triệt không có gì, nhưng ngẫm lại, giữa anh và Lâm Triệt cũng không thật sự là không có gì... ít nhất là hai người họ đã từng phát sinh quan hệ thân mật, đây là điều không thể phủ nhận!
Không lâu sau thì Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, còn chưa mở cửa thì đã nghe tiếng Lâm Triệt ở bên trong đang nói chuyện điện thoại.