Thịnh Hoàn nghe xong cảm thấy cách này đúng là không tệ, vì thế liền nở một nụ cười.
"Manh Manh, ý của cậu đúng là được đấy."
Thực ra không phải cô ta không có cách, nhưng chưa bao giờ nghĩ được đến mức này, cô ta cảm thấy cách này đúng là chỉ có Tưởng Manh Manh mới có thể thế nghĩ ra.
Cô ta cụng ly rượu với Tưởng Manh Manh, lúc miệng ly kề sát môi, đáy mắt đã tràn đầy hận ý đến tận xương.
Lâm Sơ Tâm, là cô biến tôi thành người như vậy.
Cô ta quy hết tội lỗi lên người Lâm Sơ Tâm, rượu theo miệng trôi xuống cổ họng, giấu đi cảm xúc của cô ta.
Phía bên kia, Lâm Sơ Tâm cầm dao nĩa, với biểu hiện vừa rồi của Lệ Cảnh Hàn, cô tương đối vừa lòng, người đàn ông này đủ lạnh lùng.
Vừa rồi Thịnh Hoàn gần như đã bỏ hết mặt mũi, một Thịnh Hoàn như vậy cô là lần đầu tiên thấy, không ngờ cậu lại trực tiếp từ chối.
Ánh mắt cô vẫn luôn dính trên người đàn ông này, trên mặt lại nở một nụ cười diễm lệ, nụ cười này bình thường Lâm Sơ Tâm không có.