Nam Cung Ngạo khẽ gật đầu: "Phòng của em vẫn giống như lúc trước, còn những đồ ăn vặt này cũng là anh tự chuẩn bị, để phòng những lúc em không thoải mái, có thể ăn chút."
Lương Mộc Tình mắt nhìn phòng, thật sự giống như trong quá khứ, ngay cả khăn trải giường màu sắc cũng không đổi.
Cô nhấp môi cười, nhìn đống đồ ăn vặt này xuất hiện trong phòng một người đàn ông, quả thật không hòa hợp lắm.
Tuy rằng có những lúc anh không biết thể hiện tình cảm, nhưng ở một số phương diện anh lại làm rất tỉ mỉ.
Lương Mộc Tình vốn dĩ đang rất tức giận, hiện tại đều đã tiêu cơn. Không còn tức giận một chút nào, nhìn anh càng thấy thuận mắt hơn, càng xem lại càng thích.
Cô không ngừng xoa bụng, thầm nghĩ. Bảo bảo có phải cũng rất thích bố không, cho nên mẹ mới càng ngày càng mê sắc đẹp như vậy.
Cô cảm thấy mơ chua mà anh mua ăn rất ngon.