Nam Cung Ngạo đã hiểu, đem đầu sỏ nhắm ngay Lệ Đình Tuyệt.
"Tuyệt, cậu đi đón vợ cũng không gọi bọn tôi một tiếng."
Lệ Đình Tuyệt thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, nghe Nam Cung Ngạo nói vậy, giương mắt cười.
"Việc đi đón vợ như này, vốn dĩ là thói quen của tôi, trước giờ chưa từng thương lượng với người khác."
Mạc Thanh Yên cúi đầu cười, tên gia hỏa này đôi khi thật sự không quan tâm mặt mũi chính mình. Có điều cô cũng không để ý những chuyện này, anh chiều chuộng cô là sự thật, điểm này chính cô là người rõ nhất.
Sắc mặt Nam Cung Ngạo tối lại, tiểu tử này ở trước mắt thể hiện ân ái, rõ ràng anh cũng có vợ con, nhưng ở trước mặt anh ta, đều không theo kịp.
Vẻ mặt tràn đầy bi thương, anh chiều vợ như vậy, thế nhưng lại vô tình bị oan uổng.
Anh đứng dậy, chỉ chỉ Lệ Đình Tuyệt.
"Thọ giáo."