Lương Mộc Tình nhìn hai cô gái bị ôm đi, cô không nhịn được khẽ cười.
"Nam Cung Ngạo, không nghĩ tới đàn ông các anh cũng thể vì phụ nữ mà trở thành người ấm áp như vậy."
Nghĩ đến ba người đàn ông bọn họ đều là nhân trung long phượng. Bên ngoài là người tiếng tăm lẫy lừng, ở trước mặt cô gái của mình lại trở nên dịu dàng, lại còn chu đáo tỉ mỉ.
Nghĩ đến bộ mặt với người ngoài, lãnh khốc vô tình, mặt vô cảm. Sự tương phản này quá lớn cho nên cô càng cảm thấy thật thú vị.
Nam Cung Ngạo ôm lấy eo cô: "Tiểu Phó, em không biết rồi. Năm năm này, anh ăn phải không ít cẩu lương của bọn họ đâu."
Trước kia bọn họ đều có đôi có cặp, chỉ mình anh lẻ lôi một mình. Cho nên chỉ cần đi cùng họ thì anh nhất định bị nhồi cẩu lương đến đầy miệng.
Lương Mộc Tình có thể tưởng tượng ra được, với tay ôm cổ anh.
"Về sau sẽ không thế nữa. Anh đã có em rồi, không cần phải ăn cẩu lương nữa đâu."