Trong đầu Lương Mộc Tình hiện lên một hình ảnh, tay cô ôm búp bê, ngồi trên xích đu, ba ở phía sau đẩy giúp cô, cô cười vô cùng vui vẻ.
Mà mẹ ngồi trong sân chơi đàn dương cầm màu trắng, hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Trước kia cô luôn nghĩ là mình ảo tưởng, không ngờ lại thật sự là cuộc sống mà cô đã từng trải qua.
Cô khẽ gật đầu:
"Mẹ, con đều nhớ rõ."
Cô đứng lên khỏi xích đu, sau đó kéo tay Hứa Niệm:
"Mẹ, chúng ta vào nhà đi. Con muốn tắm rửa một chút, con hơi mệt."
Cô làm nũng nhìn mẹ, cô bây giờ thấy rất hạnh phúc. Cô sẽ có hai người cha, hai người mẹ. Hơn nữa cô sinh ra trong một gia đình ấm áp như vậy, cô không bao giờ kém hơn so với bất kỳ ai.
Cho dù cô có gả cho Nam Cung Ngạo, tiến vào Nam Cung gia, cũng sẽ không bị ai nói là cô trèo cao.
Nghĩ như vậy, ý cười trên khóe miệng cô càng rõ ràng. Cô rốt cuộc cũng có thể cho con trai mình một gia đình ấm áp, hơn nữa cũng sẽ không bị xem là hạ thấp thân phận của anh.