Đi vào khuê phòng mềm mại kia, Nam Cung Ngạo nhịn không được nhớ lại gian phòng cô và anh ở trước kia. Khi đó anh chưa từng hỏi cô thích cái gì, mà anh cảm thấy cái gì tốt liền mua cho cô.
Ngay cả cách trang trí trong phòng cũng là làm theo sở thích của anh. Nghĩ lại dường như chính mình căn bản không thèm để ý cô nghĩ thế nào.
Lương Mộc Tình lấy áo ngủ ra:
"Hôm nay anh mặc áo ngủ của em đi, đây là bộ duy nhất khá trung tính đấy."
Nam Cung Ngạo nhìn nhìn, may mà khá rộng. Nếu không cô nhỏ như vậy, mà anh lại cao to như thế, sao có thể mặc được.
Thật ra đây là bộ cô mặc lúc mang thai Lương Tử Hành, đương nhiên đủ rộng rãi.
Anh nhướng mày:
"Anh có thể giống như lúc trước, cái gì cũng không mặc được không?"
Thật ra anh vẫn thích ngủ trần, nói xong cười xấu xa.
Lương Mộc Tình trừng mắt liếc anh:
"Đêm nay con ở đây, anh tốt nhất đừng suy nghĩ linh tinh."
Nam Cung Ngạo đem cô ôm vào ngực, anh cười đến càng xấu xa: