Lương Mộc Tình thấy tay anh vươn tới, ánh mắt kia tràn đầy ấm áp.
"Không cần, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa!"
Dứt lời cô rút tay lại, Nam Cung Ngạo cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô không bao giờ... còn là Tiểu Phó ngây ngô ngày xưa nữa.
Anh chỉ có thể ôm cô từ phía sau, đem cô dính chặt vào trong lòng.
"Tiểu Phó, anh chỉ hỏi vài điều thôi."
Anh muốn biết mấy năm nay, thân thể cô thế nào rồi dạo gần đây, anh góp nhặt rất nhiều nhân tài trên y học phương diện, mẹ cô đã ở trong danh sách của anh.
Anh chính là muốn, sau khi tìm được cô, sẽ đem bệnh này, hoàn toàn trị khỏi.
Lương Mộc Tình vốn định đẩy anh ra, sau đó lạnh lùng rời đi, chính là cô làm không được.
Ở trong trí nhớ của cô, anh là Nam Cung thiếu gia bá đạo không thể nói lý, chính là hai lần bọn họ gặp mặt đều khiến cho cô cảm giác được sự thay đổi của anh. Thế nhưng cầu xin cô, ngữ khí như vậy, thật sự không nên xuất hiện trên miệng anh..