Mạc Thanh Yên càng cười vui vẻ, cái người này càng ngày càng đáng yêu.
Nếu thủ hạ, nhân viên hay đối thủ mà trông thấy dáng vẻ này của anh thì uy nghiêm của anh có phải là mất sạch rồi không.
Lệ Đình Tuyệt vẫn cứ chơi đùa với cục cưng trong bụng cô, bảo nó đạp chân, bảo nó gọi ba.
Mạc Thanh Yên nhìn anh khi nói chuyện với cục cưng thì quên hết mọi thứ, vì thế nhắc nhở anh:
"Chồng à, em đã về nhà an toàn rồi, anh cứ yên tâm đi làm đi."
Lệ Đình Tuyệt nhướn mày:
"Không đi, anh phải trò chuyện với cục cưng."
Mạc Thanh Yên mất hứng, nhéo nhéo mũi anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh mà còn thế này thì Lệ Thị sẽ bị hủy trong tay anh đấy, ông nội sẽ tức giận đó. Hơn nữa, nếu anh không có tiền thì làm sao nuôi được em và bọn nhỏ?"
Nói là nói như thế, thực ra cô biết rõ, ông vua bóng tối sao lại có thể không có tiền nuôi cô và con chứ?
Lệ Đình Tuyệt nở nụ cười:
"Em sợ anh biến thành kẻ nghèo túng hả?"